Crush Gay

Chương 3



Chương 3:

Tôi vô tình ngủ quên trong lúc kiểm tra vật lý, tất nhiên là tôi thi rớt.

Tôi mua 2 gói kẹo chocolate Dove dưới nhà ăn để tạ tội với lão Đới.

Lão Đới liếc nhìn tôi nói: “Muốn hối lộ thầy, không có cửa đâu.”

Tôi suy nghĩ: “Thầy có thể cho Na Na.”

Lão Đới, một người đàn ông Đông Bắc hơn ba mươi tuổi, thể chất cường tráng, gầm lên là trời rung đất chuyển.

Kết quả dòng ghi chú cho vợ mình là “Công chúa Na Na siêu cấp xinh đẹp đáng yêu”, còn tên WeChat của mình là “Fan cứng của Na Na”.

Nghe vậy, lão Đới khinh thường bật cười một tiếng.

Lão Đới: “Thầy sẽ tự mua cho Na Na!”

Không còn cách nào khác, tôi đưa nó cho Bùi Kiêu.

“Bố thưởng cho nè.”

Tôi nhìn sắc mặt cậu ấy.

“Thật xin lỗi, con gái hiếu kính bố.”

Đến tối muộn, lão Đới đi ngang qua bàn của Bùi Kiêu, nhìn thấy hai gói Dove quen thuộc trên bàn của cậu ấy.

Lão Đới đắc ý nói: “Tống Nam đưa cái này cho thầy, thầy không nhận.”

Vào buổi tối lúc tôi trở về ký túc xá, bạn cùng phòng của tôi đang lưỡng lự muốn nói chuyện.

Cô ấy ấp úng: “…Có phải Bùi Kiêu thích cậu không?”

“Không phải cậu vừa đưa chocolate cho cậu ấy sao? Hôm nay mình thấy Tiểu An đi ngang qua nên nhìn thử. Bùi Kiêu đang từ ngồi nghiêng ghế, ba một cái, liền ngồi thẳng dậy che chocolate.”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Được rồi, tôi thà tin tưởng rằng mình là con trai còn hơn tin rằng Bùi Kiêu thích mình.

Trong mắt người khác, mối quan hệ giữa tôi và Bùi Kiêu vẫn luôn bền chặt.

Khi mới trở nên thân thiết với cậu ấy, cũng không phải không có ai nghi ngờ giữa chúng tôi có chuyện gì đó.

Mãi cho đến hôm tôi đuổi theo cậu ấy, trên bục giảng tôi đã đem mũ áo chùm lên đầu cậu ấy, đồng thời kéo mạnh hai sợi dây trước ngực áo…

Cậu ấy đã bị mất mặt.

Tôi phàn nàn với Bùi Kiêu mình bị nhiệt miệng sau khi ăn phải thứ gì đó.

Bùi Kiêu: “Vậy thì chắc chắn là lỗi của cậu, chẳng lẽ là do đồ ăn tự động chạy vào miệng cậu à?”

Tôi: “…”

Đi lấy nước với bạn cùng phòng.

Tay cầm của bình nước nóng rất nóng nên bạn cùng phòng nhắc nhở tôi phải cầm cẩn thận.

Tôi nghiêng đầu cười: “Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá*.”

*Võ công trong thiên hạ, chỉ cần nhanh thì không gì là không phá được.

Sau đó tôi đổ đầy nước sôi trước khi kịp cảm nhận được cái nóng.

Vừa quay đầu lại, tôi chạm phải ánh mắt đánh giá của Bùi Kiêu, như thể tôi là đứa thiểu năng.

Vì tôi văn mạnh, lý yếu, còn Bùi Kiêu yếu văn mạnh lý nên lão Đới cho hai chúng tôi ngồi cùng bàn.

Lão Đới thấm thía nói: “Hai em nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ nhé!”

Lão Đới có thể không biết rằng cặp bạn cùng bàn mà thầy đặt nhiều hy vọng đã ở bên nhau được hai tháng.

Trường tổ chức huấn luyện dã ngoại đi bộ đường dài, phải trả 30 tệ cho bữa trưa, chỉ là bánh bao hấp và cải bẹ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một vụ mua bán có lời, cả lớp kêu than.

Bùi Kiêu thuận miệng nói bậy: “Nhà tôi ăn cơm tất niên còn không tốn tới 30 tệ.”

Tôi: “Nhà cậu có mỗi mình cậu thôi à?”

Môn thể dục tôi là đứa kém cỏi nhất lớp.

Kết quả thi thể dục được in trên một tờ giấy A4 và dán trên bảng đen, nam trên, nữ dưới.

Bùi Kiêu ở hàng đầu tiên, tôi ở hàng cuối cùng.

Cách nhau khoảng năm mươi người, nhìn nhau từ xa.

Huấn luyện dã ngoại đi bộ đường dài tận 36km thực sự muốn mạng của tôi.

Để đi được từ đầu đến cuối quả thực rất khó khăn, thở không ra hơi, gần như bị cả trường bỏ lại phía sau, cảm giác như bản thân có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đột nhiên tôi cảm thấy trên người nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại.

Bùi Kiêu đang nhấc cái túi nặng nề trên lưng tôi lên.

Trái tim tôi như muốn ngừng đập.

Cậu ấy vẫn thản nhiên nói: “Giúp cậu xách, khi về nhớ mời tôi trà sữa.”

Huấn luyện dã ngoại đi bộ đường dài thật sự tiêu tốn quá nhiều thể lực. Sau khi trở về trường, tôi và Bùi Kiêu quyết định cùng nhau làm học sinh hư một ngày.

Trong giờ tự học, khóe mắt tôi thấy có gì đó không đúng, vội giật lấy quyển sách giáo khoa trong tay cậu ấy đang che che đậy đậy.

Sau khi nhìn kĩ tôi tức giận: “Chúng ta đã nói cùng nhau buông thả, cậu lại lén lút học bài một mình sau lưng tôi!”

Cậu ấy cũng nhìn tôi chằm chằm: “Trong tay áo cậu giấu cái gì, cậu còn không rõ sao! Còn tưởng cậu mang điện thoại ra chơi game, kết quả là lấy ra học đề cương!”

Thực ra thành tích của tôi và Bùi Kiêu giống nhau. Lão Đới nói, nếu không phải học lệch thì chúng tôi có thể lọt vào top 100 của khối.

Ở trường của chúng tôi, 100 học sinh đứng đầu khối tương đương với 1500 học sinh đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học trong tỉnh.

Bùi Kiêu thật sự rất đẹp trai, nếu không một nhan cẩu như tôi đã không để ý đến cậu ấy.

Đôi khi bọn họ chơi bóng trong giờ thể dục, còn có thể thu hút các bạn nữ lớp khác đến xem.

Hôm nay tôi tâm huyết dâng trào đi xem.

Mấy nam sinh đang chờ ra sân chào đón tôi rất nhiệt tình: “Chị Nam đến rồi! Thật trùng hợp, anh Bùi hiện đang trên sân. Em nói cho chị nghe, anh Bùi chơi rất lợi hại, vân vân mây mây…”

Tâm trí tôi chấn động.

Kết quả là cả trận Bùi Kiêu không ghi được một bàn thắng nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.