Chương 9: Lẻn vào nhà
Tôi ngủ ngon đến nửa đêm, mơ màng cảm thấy ai đó đang đứng bên cạnh giường tôi, lặng lẽ nhìn tôi.
Bỗng, gương mặt truyền đến cảm giác ấm áp.
Người đó sờ mặt tôi.
Tôi da đầu tê dại, tỉnh ngủ trong chớp mắt, vừa sợ vừa mò mẫm tìm công tắc đèn.
Đèn sáng lên. Là Cố Án.
Hắn bị kích thích bởi ánh sáng, đôi mắt hơi nheo lại.
Tôi: “…”
Hắn có bệnh à?
Tôi quấn mình trong chăn: “Anh vào đây bằng cách nào?”
Cố Án đưa tay ra, trong lòng bàn tay hắn là chìa khóa nhà tôi.
Trước khi đi, tôi quên mất không đòi lại chìa khóa.
Tôi không nhịn được mắng hắn: “Đêm hôm khuya khoắt, anh còn lẻn vào nhà tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hắn mím môi: “Xin lỗi.”
Tôi chưa nguôi giận: “Anh là biến thái à? Anh suýt chút nữa dọa ch.ết tôi đấy?”
Hắn khe khẽ nói: “Cháu nhớ dì.”
Tôi bỗng chốc không nói nên lời.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi nhảy xuống giường, tịch thu chìa khóa rồi mang hắn về nhà Tống Noãn Thất.
Sau khi chuông cửa vang lên mấy lần, Tống Noãn Thất mơ màng ra mở cửa. Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Án, không hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi nói: “Anh ấy lén chạy vào nhà tôi.”
“Hả?” Tống Noãn Thất tựa hồ muốn cười, nhưng lại nghiêm mặt nói: “Tên nhóc này sao lại làm vậy chứ?”
“Cô mang về giáo dục lại đi.” Tôi quay đầu nói với hắn: “Vào đi.”
Cố Án cúi đầu, không nhúc nhích.
Tống Noãn Thất đành kéo hắn vào.
Tôi đứng trước cửa nhà cô ấy một lúc, rồi mới đi về nhà.
…
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến lúc mặt trời lên cao bằng ba sào. Hàn Gia Ngộ gọi điện cho tôi bảo là anh đã gặp trưởng phòng quản lý thiết bị của bệnh viện, buổi tối còn phải tham gia một bữa tiệc, chắc tầm bảy giờ thì xong.
Dù ban ngày không rảnh, anh đọc tin tức thấy tối nay có trận mưa sao băng Capricornid, rất thích hợp để ngắm ở vùng ngoại thành, nơi không bị ô nhiễm ánh sáng và có tầm nhìn rộng.
Ý của anh là, muốn dẫn tôi đi leo núi.
Tôi nghĩ thôi mà đã thấy mệt.
Buổi tối, Hàn Gia Ngộ chạy chiếc Mercedes-Benz G-Class(*) đến đón tôi.
(*) dòng xe thể thao có thiết kế kiểu vuông vức, cứng cáp, chạy mọi địa hình hạng sang cỡ trung, được sản xuất và phân phối từ năm 1979.
Tôi ngạc nhiên: “Anh lấy xe từ đâu vậy? Chẳng lẽ vì đi leo núi mà anh mua hẳn một cái xe đấy chứ?”
“Anh mượn.” Anh lời ít ý nhiều: “Chẳng phải vì ai đó mới vận động một tí mà đã mệt bở hơi tai sao?”
Tôi cười hì hì rồi leo lên xe.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian ngắm tốt nhất là từ tám giờ đến mười một giờ. Bây giờ vẫn còn sớm.”
Một số người yêu thích thiên văn cùng một vài cặp đôi đã tụ tập dưới con đường dẫn đến đỉnh núi.
Chúng tôi xuống xe đi bộ. Không biết có phải tự luyến không, nhưng tôi luôn có cảm giác ai đó đang nhìn tôi.
Hàn Gia Ngộ còn cố ý kể một câu chuyện ma để hù dọa tôi.
Tôi tức giận mắng anh một trận, rồi lại nắm lấy quai ba lô của anh.
Hàn Gia Ngộ cười to.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, lo lắng: “Nhiều mây như vậy, lỡ không xem được thì sao?”
Hàn Gia Ngộ nói: “Thì coi như đỡ tốn dung lượng điện thoại.”
Tôi thất vọng: “Em tốn bao nhiêu công sức mới leo được lên đây.”
Anh nhét vào tay tôi một gói khoai tây chiên.
Tôi lại vui vẻ.
Khi chúng tôi đến đỉnh núi, gió thổi qua, rất mát.
Tôi đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cả thành phố đang sáng đèn.
Hàn Gia Ngộ đứng bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi nhận ra bầu không khí hơi là lạ. Tôi lén rút tay ra.
Thật ra, tôi từng thích thầm anh vào năm học cấp hai.
Gia Ngộ, Gia Ngộ. Tên anh thật dễ nghe.
Chỉ cần nghe tên thôi mà tôi đã thấy rung động.
Nhưng sau đó anh có người yêu, rồi học đại học tại một thành phố khác. Đoạn tình cảm thanh xuân này cứ thế mà kết thúc.