Chương 13: Em họ
Ra khỏi thang máy, tôi gặp được người quen ở cửa chung cư.
Tống Noãn Thất đứng cùng một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã. Mặt cô ấy hơi hồng, xấu hổ, dịu dàng khác hẳn với mọi ngày.
Khi tôi đến gần, tôi nghe được cô ấy nói. Cô ấy chuyển đến đây vào cuối tháng năm, nhưng bác sĩ Hà bận rộn quá, đi sớm về trễ, ít có cơ hội gặp nhau.
Khi Tống Noãn Thất ngẩng đầu, chúng tôi chạm mắt nhau. Nụ cười cô ấy cứng đờ.
Trong tiệm ăn sáng, tôi hỏi Tống Noãn Thất vì sao lừa tôi.
Cố Viện từng nói Cố Án bị đập đầu vào tháng tư, cô ấy tháng năm mới dọn vào. Vậy thì làm sao có chuyện Cố Án tìm cô ấy mà bị đập đầu chứ?
Thời gian không khớp.
Tại sao cô ấy lại phải nói thế với tôi?
Tống Noãn Thất ấp úng không nói lên lời.
Tôi nói: “Tôi biết Cố Án đang giả vờ.”
Tống Noãn Thất thấy sự việc bại lộ, đành ngửa bài: “Do Cố Viện bảo tôi làm.”
“Em ấy thấy tiến độ giữa cô và Cố Án quá chậm. Một người thì giả ngu, một người thì ngu thật, lề mà lề mề biết bao giờ thì mới có thể thẳng thắn với nhau. Sau khi biết được cô hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Cố Án, em ấy muốn lợi dụng tôi để kích thích cô một chút, để cô tức giận cãi nhau với Cố Án rồi gỡ bỏ hiểu lầm.”
Cô ấy buồn cười: “Ai ngờ đâu cô lại chính trực như vậy, đưa Cố Án đến chỗ tôi để điều trị. Lần này thì xong rồi, tự vác đá nện chân mình. Cố Án sau khi biết chuyện thì mặt tối sầm lại.”
Giờ mặt tôi cũng tối sầm.
Não tôi theo bản năng bắt được trọng điểm: “Hiểu lầm? Cô không thích Cố Án sao?”
“Em ấy là em họ tôi. Làm sao tôi lại thích được?”
Tôi: “…Thật không đấy?”
Tống Noãn Thất lấy một tấm ảnh toàn gia tộc trong album ảnh, chỉ vào một dì có khí chất, nói: “Mẹ của Cố Án là dì ruột của tôi.”
Sao bọn họ không chịu nói sớm bọn họ là họ hàng?