Vào công ty, tôi chịu đựng một ngày không liên lạc với Cố Án. Hắn gửi tin nhắn hỏi tôi cũng không trả lời.
Có vẻ như Tống Noãn Thất đã nói cho Cố Án chuyện cô ấy gặp tôi.
Tôi cố gắng chịu đựng đến giờ tan làm. Cố Án nhịn không nổi lái xe đến đón tôi.
Tôi khịt mũi: “Không giả bộ nữa à?”
Hắn mở cửa ghế phụ giúp tôi, ngượng ngùng mím môi.
Cố Án nói ngày hôm đó hắn muốn quay lại nên tới tìm tôi. Hắn đúng là có bị đập đầu nhưng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một tháng thì bình phục.
“Vậy sao anh lại gạt tôi anh mất trí nhớ, trí não như đứa trẻ tám tuổi?”
Cố Án bỗng im lặng.
“Khi đó em đã mất hết hi vọng với anh. Nếu anh cứ níu giữ rồi giải thích, anh sợ em không chấp nhận.”
“Em nói anh không thèm để ý em, nói anh không muốn tốn thời gian với em. Cho nên khi anh bị đập đầu, anh mới nghĩ ra biện pháp này, mượn cơ hội này để ở bên em.”
Giọng nói của hắn từ từ chậm lại: “Anh chỉ muốn nói với em là anh thích em, em rất quan trọng đối với anh. Nhưng anh quá vụng về, không tìm được cách diễn đạt.”
Trong quãng thời gian hắn ngốc, giữa chúng tôi đúng là không có rào cản.
Thời gian của hắn, tâm tư của hắn, đều tập trung vào tôi.
“Vậy trong hai tháng này anh làm việc kiểu gì?” Tôi không khỏi thắc mắc, ngày trước hắn là kẻ cuồng việc.
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Lúc em không có ở nhà, anh lấy máy tính làm việc.”
À
Nhưng vẫn còn vấn đề chưa giải quyết.
“Mấy ngày anh viêm phổi phải nằm viện, Tống Noãn Thất bận chăm sóc anh còn hơn người bạn gái là tôi đây.” Tôi ấm ức nói.
Cố Án tìm vị trí đậu xe. Hắn cởi dây an toàn ra, nghiêng người nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: “Thời gian đó em bận kiểm tra đến mức sứt đầu mẻ trán, lại phải thi công chức, buổi tối ngủ cũng không ngon. Anh làm sao nỡ thêm gánh nặng cho em. Còn Tống Noãn Thất, chị ấy muốn theo đuổi bác sĩ điều trị của anh nên chị ấy mới ân cần như thế.”
Bác sĩ điều trị là bác sĩ Hà đó sao.
Cũng đẹp trai.
Tôi giả vờ bình thản “à” một tiếng.
Hắn từ từ nắm tay tôi, khẽ nói: “Em hết giận rồi sao?”
“Vẫn còn chút.”
Hắn nghiêng người thăm dò, mặt cách rất gần, mắt mang theo ý cười: “Vậy em cho anh hôn cái nhé?”
Tim tôi lỡ nhịp. Tôi cố gắng bình tĩnh, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hắn được lợi hơn: “Ngày trước còn ra vẻ xa cách tôi, sao giờ tự dưng đòi ôm hôn?”
Hắn do dự: “Lúc mới yêu anh vẫn còn trong sáng. Vả lại anh không quen ở gần người khác.”
Tôi lườm hắn: “Anh chê tôi?”
“Nhưng sau khi thử, anh nhận ra anh rất thích.”
“Hừ.”
“Nhưng em phải biết, đàn ông dễ bị kích thích hơn phụ nữ.”
“…”
“Anh sợ em bị dọa nên vẫn kiềm chế.”
“Làm sao dọa được tôi?” Tôi còn đang rất mong đợi đây nè!
“Lúc mới ở chung, có một lần nói chuyện, em nói em từng bị ba người bạn sàm sỡ, lưu lại bóng ma tâm lý. Em từng rất sợ đàn ông.”
Tôi giải thích: “Tôi chỉ có bóng ma với ba thằng kia.”
Hắn mím môi: “Cho nên không có với anh phải không?”
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: “Mặc dù chưa nhưng mà sao anh lại trộm… cái đấy của tôi?”
“Em mặc rất đẹp. Anh rất thích.”
Tôi tức giận mắng: “Biến thái!”
“Vậy tối nay em mặc cho anh ngắm nhé?”
A a a… Sao hắn lại như thế này?!
“Tôi thích lúc đầu anh bị hỏng hơn!” Tôi hét lên.
Hắn cười tươi: “Anh có thể giả vờ cả đời.”
(Kết thúc)