Chương 5:
“Ngươi nói lại lần nữa!”
Ngực Tiêu Ngọc Huyên phập phồng, như là cảm thấy cực kỳ nực cười.
Tiểu thái giám run rẩy, yếu ớt lặp lại một lần nữa: “Hồi bẫm bệ hạ, Giang Hoà cô cô… đã chết rồi.”
Tiêu Ngọc Tuyên đột nhiên đứng bật dậy, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ và khiếp sợ.
Hắn không quan tâm đến hình tượng thường ngày, lao đến trước mặt Trương Đức Thuận, hung hăng túm lấy cổ áo hắn:
“Trương Đức Thuận! Ngươi đã làm gì! Sao ngươi dám…”
Trương Đức Thuận bị bóp cổ đến mức không thở nổi, ý thức đã bắt đầu tan rã.
Mục Nhược Yên cũng đuổi tới, nàng đá một phát vào tiểu thái giám đang quỳ xuống run rẩy:
“Còn không mau đi ngăn hoàng thượng lại!”
Nhưng mà, không ai dám đi ngăn.
Mục Nhược Yên tức giận đến phát run: “Tiêu Ngọc Tuyên! Chàng phát điên cái gì!”
Một câu này, cuối cùng cũng khiến hắn tỉnh táo, máy móc mà buông lỏng tay.
Lúc này, cuối cùng cũng có người dám tiến lên, đỡ Tiêu Ngọc Tuyên trở về chính điện.
Mục Nhược Yên cầm lấy khăn tay sạch lau vết máu trên tay hắn:
“Ngọc Tuyên ca ca, ta biết huynh thương xót Giang Hoà cô cô, nhưng người đã chết, nước không thể một ngày không có vua, nếu thân thể huynh suy yếu…”
Tôi nghe ra được ý tứ của nàng.
Nàng đang dùng giang sơn mà Tiêu Ngọc Tuyên khó khăn lắm mới giành được để uy hiếp hắn.
Quả nhiên, Tiêu Ngọc Tuyên bình tĩnh lại.
Hắn giấu bàn tay nắm chặt vào trong áo bào:
“Người đâu, đi mời Thái y.”
Thái y vốn là người giỏi, nhưng giờ đây lại bị bắt đi khám nghiệm tử thi của tôi.
Cuối cùng, kết luận được đưa ra là người đã chết hơn nửa tháng.
Tiêu Ngọc Tuyên không tin: “Giả chết phải không? Các ngươi bị nàng mua chuộc để lừa trẫm?”
“Hơn nửa tháng, vậy ngươi giải thích cho ta xem, thi thể sao không hề thối rữa? Hả?”
Thái y quỳ đầy đất, không ai trả lời được.
Cũng phải thôi, dù sao cũng là do hệ thống động tay chân.
Làm sao có thể điều tra ra được.
Cuối cùng cũng khiến cho Thái hậu phải kinh động.
“Chết thì chết, mấy thái y kia chẳng lẽ đều có thể bị mua chuộc sao?!”
Cao Dung liếc mắt nhìn thi thể của tôi được đặt ở trên giường:
“Trương Đức Thuận đâu? Nếu đã hứa cho hắn rồi, thì cứ để hắn đi xử lý đi.”
“Hoàng thượng muốn mỹ nhân nào mà chẳng có, thích kiểu như Giang Hoà thì ai da sẽ tìm cho người.”
Tên của tôi gọi chú ý của Tiêu Ngọc Tuyên về lại, hắn trợn mắt đỏ ngầu, lần đầu tiên cãi lời Cao Dung.
Hắn cúi người bế tôi lên: “Người đâu, đưa mẫu hậu và Hoàng hậu trở về nghỉ ngơi đi.”
Tôi nhìn thấy tay hắn ôm lấy tôi run rẩy, giống như đã mất đi thứ gì đó quý giá.
Tiêu Ngọc Tuyên, đang diễn cái gì vậy?
Ngươi là đế vương, máu lạnh vô tình, lúc tôi còn sống ngươi sao không trân trọng.
Giữ một khối thi thể, ngươi có thể trân trọng được bao nhiêu ngày?
Tôi không hề đi theo hắn, quay sang nhìn Trương Đức Thuận.
Nói là đánh chết, nhưng sau vụ náo loạn này, không ai dám đánh nữa.
Chỉ đành khiêng người trở về.
Hắn nằm ở trên giường, bộ dáng bất động của hắn còn giống một thi thể hơn tôi.
Tôi cuống cuồng đi thăm dò hơi thở của hắn, cho đến khi xuyên qua người hắn mới nhớ tới mình chỉ là một linh hồn.
Cũng may, một lúc sau, hắn run rẩy chớp mắt, tỉnh dậy.
Ngay khi tỉnh dậy, hắn liền từ trong lòng ngực lấy ra chiếc khăn tay.
Xác nhận chiếc khăn tay vẫn còn, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cẩn thận cất chiếc khăn tay trắng tinh dưới gối, lúc này mới cố gắng muốn ngồi dậy.
Lúc này, cửa phòng tối om bị mở ra.
Người bước vào chính là Thiên Tuyết, nàng đưa thuốc trong tay qua.
“Công công cố gắng lên.”
Trương Đức Thuận không nhận: “Xin lỗi, ta không thể bảo vệ được nàng ấy…”
Thiên Tuyết mạnh mẽ nhét vào trong tay Trương Đức Thuận: “Không phải lỗi của công công, công công dưỡng thương cho tốt đi.”
Nói xong, nàng quay người bước ra khỏi cửa phòng.
Nàng là một cung nữ, ở đây không thích hợp.
Thiên Tuyết đi ra ngoài tìm một tiểu thái giám thân thiết với Trương Đức Thuận, đưa cho người ta mấy miếng là vàng, bảo người ta đi chăm sóc cho người bệnh.
Tôi sợ Thiên Tuyết lại đi cầu xin Tiêu Ngọc Tuyên, liên tục lặp lại bên tai nàng:
“Không sao, chết cũng chết rồi, chôn ở đâu cũng như nhau thôi.”
“Thiên Tuyết, nếu ngươi còn xốc nổi nữa thì ta sẽ không nhận ngươi làm muội muội nữa đâu!”
“Không cần thiết… Nha đầu ngốc, không cần…”
Đáng tiếc là tôi nói bao nhiêu lần, nàng cũng không nghe thấy.
Tôi tức đến mức không còn đi theo Thiên Tuyết nữa, lại bay đến Vĩnh Ninh Điện.
Chỉ thấy Tiêu Ngọc Tuyên ôm chặt lấy thi thể của tôi, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc của tôi từng chút một.
Trong miệng lặp đi lặp lại: “A Hoà, không phải nàng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?”
Không biết đã qua bao lâu, hắn theo quán tính mà gọi Trương Đức Thuận một tiếng.
Tiểu thái giám đang đợi ở ngoài cửa vội vàng bước vào: “Hoàng thượng, hôm nay là nô tài trực.”
Tiểu thái giám thông minh không nhắc đến Trương Đức Thuận, Tiêu Ngọc Tuyên cũng không quan tâm.
Chỉ là hắng giọng phân phó:
“Soạn ý chỉ, Giang Hoà dịu dàng hiền thục, được lòng trẫm, đặc phong Hoàng Quý Phi, ban hiệu Hiền.”