Chương 6:
Thánh chỉ vừa mới ban xuống, Cao Dung và Mục Nhược Yên liền chạy đến như đã hẹn.
Hai người khó khăn lắm mới đạt được thống nhất, một bên khuyên dỗ một bên tạo áp lực, buộc Tiêu Ngọc Tuyên thu hồi thánh chỉ.
Tiêu Ngọc Tuyên mím chặt môi, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo:
“Là trẫm suy xét không chu toàn, đa tạ mẫu hậu nhắc nhở.”
“Nhược Yên, nàng thay trẫm đưa mẫu hậu về đi.”
Cao Dung và Mục Nhược Yên vừa đi, hắn không thể kìm nén nổi, điên cuồng đập phá hơn phân nữa Vĩnh Ninh Điện.
Mãi đến khi kiệt sức, hắn lại ôm lấy tôi:
“A Hòa, nàng hãy đợi trẫm, nàng đợi trẫm lật đổ Cao gia, trẫm nhất định sẽ cho nàng một danh phận.”
Tôi cười lạnh một tiếng quay người bỏ đi.
Tôi sống cả đời cũng không cần cái danh phận đó, sau khi chết càng không muốn.
Có lẽ lần kích động này đã khiến Tiêu Ngọc Tuyên hiểu rõ, ngôi vị hoàng đế mà hắn ngồi được ba năm cũng không vững vàng.
Cao gia, Mục gia, đều có thể uy hiếp hắn.
Hắn ẩn mình bắt đầu đào tạo người của mình, mà trong số đó, người hữu dụng nhất thế nhưng là Trương Đức Thuận.
Vì vậy, hơn nửa năm qua Tiêu Ngọc Tuyên cũng chưa bước chân vào hậu cung.
Mục Nhược Yên đã không thể ngồi yên.
Nàng nhân lúc Tiêu Ngọc Tuyên thượng triều, sai người mang thi thể của tôi qua đây.
Nàng ngồi ngay ngắn, bên cạnh có nha hoàn đang tô móng tay cho nàng.
Mà trong sân có một chiếc chuồng chó khổng lồ, bên trong buộc năm con chó điên.
Nhìn thấy thi thể của tôi, nàng không thèm ngẩng đầu mà ra lệnh: “Cho chó ăn đi, thi thể không bị thối rữa nhất định là đã dùng tà thuật gì rồi.”
“Để hoàng thượng được bình an, các ngươi hành động đi.”
“Vâng.”
Thi thể của tôi cứ như vậy bị nhét vào chuồng chó.
Những con chó săn đã được huấn luyện, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là liền gầm lên lao tới.
Mục Nhược Yên cười khúc khích cổ vũ: “Chó ngoan, ai hung dữ nhất thì sẽ được phong tước hiệu.”
“Ban phong hiệu “Hiền” thì thế nào?”
Nha hoàn bên người vội vàng ca ngợi.
Đúng lúc này, Trương Đức Thuận xông vào:
“Dừng lại!”
Giọng nói hắn the thé, còn mang theo hơi thở.
“Đồ hạ tiện ở đâu đến mà lại dám nói chuyện với Hoàng hậu nương nương?”
Nha hoàn bên cạnh Mục Nhược Yên lập tức đứng dậy.
Trương Đức Thuận không thèm quan tâm đến quy củ, trực tiếp giơ lên át chủ bài uy hiếp Mục Nhược Yên:
“Ta có bằng chứng Mục gia bí mật nuôi quân lính, nếu nương nương chịu buông tha cho Giang Hoà, bằng chứng này sẽ xuất hiện ở trước mặt hoàng thượng.”
Mục Nhược Yên đập bàn đứng dậy: “Ngươi dám uy hiếp ta?”
Trương Đức Thuận quỳ xuống: “Nếu hoàng thượng biết được, chắc chắn sẽ không qua mặt được thái hậu nương nương…”
Bịch
Một chén trà đập vào trên đầu Trương Đức Thuận, trán hắn lập tức chảy máu.
Hắn vẫn quỳ thẳng tắp.
“Được lắm, được lắm.” Mục Nhược Yên tức giận đến phát run. “Đến mức dám lấy Thái hậu ra uy hiếp ta.”
“Nô tài không dám.”
Trương Đức Thuận đáp lời, cúi đầu kính cẩn.
Mục Nhược Yên nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:
“Tha người thì được, nhưng có bản lĩnh thì công công tự đi bế người ra.”
Nói xong, nàng lại đắc ý lên: “Chúng ta đi thôi, nhường chỗ cho công công.”
“Vâng.”
Mấy tên hạ nhân tháo xích chó ra, đi theo Mục Nhược Yên rời đi.
Trương Đức Thuận bỗng nhiên đứng dậy chui vào lồng chó, ôm chặt lấy thi thể của tôi.
Một cú nhào tới, suýt chút nữa khiến hắn bị cắn trúng cổ, cũng may kịp thời dùng tay đỡ lại.
tôi cuống cuồng: “Chỉ là một thi thể mà thôi, ngươi hà tất phải như thế, tự bảo vệ mình đi chứ…”
Nhưng mà, hắn căn bản không nghe thấy lời tôi nói.
Sau khi bị cắn vài vết, hắn cuối cùng cũng ôm lấy cả người tôi vào trong lòng ngực, chuẩn bị ra khỏi lồng.
Năm con chó nhìn thấy miếng thịt muốn bỏ chạy, liền định lao vào người hắn.
Tôi thấy không đành lòng nhìn, chỉ cần Trương Đức Thuận bị chúng quật ngã, hắn rất có thể đứng dậy không nổi.
Bị bầy chó điên này gặm cắn đến chết.
“Cún cún cún, lại đây nào.”
Tiếng gọi chó đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của năm con chó điên.
Trương Đức Thuận nhân cơ hội chui ra khỏi chuồng chó.
Hắn giờ phút này tóc tai quần áo hỗn loạn, bàn tay lộ ra một vết dấu cắn thật sâu.
Nhưng hắn không quan tâm đến mấy cái này, chỉ kiểm tra vết thương trên người tôi.
“Công công không sao chứ, nô tỳ trước khi vào cung từng nuôi chó ở quê.”
Thiên Tuyết nói mấy lời quan tâm Trương Đức Thuận, nhưng tròng mắt lại dán chặt vào trên người tôi.
Hai người giằng co, cuối cùng Trương Đức Thuận buông tay, đặt tôi vào trong tay Thiên Tuyết:
“Làm phiền ngươi giúp Giang Hoà thu dọn một chút… ”
Hằn còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời:
“Không phiền, hôm nay tỷ tỷ làm phiền công công rồi, công công vẫn nên mau chóng thu dọn đồ đạc của mình, điện tiền không thiếu người.”
Thân thể Trương Đức Thuận lắc lư, khẽ đáp một tiếng.
Hắn chống tay vào bàn, thất tha thất thểu rời đi, lúc đến cửa lại quay lại giải thích:
“Là ta không chăm sóc tốt Giang Hoà, ta…”
Hắn lại bị Thiên Tuyết cắt ngang:
“Chuyện của Giang Hoà tỷ tỷ không cần công công bận tâm, nô tỳ biết phải làm thế nào.”
Trương Đức Thuận đành quay người rời đi, chân thọt thọt, hẳn là vừa mới bị chó cắn đau.
Tôi quay đầu nhìn về phía Thiên Tuyết, trên mặt nàng mang theo quyết tâm hy sinh dũng cảm.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, có một loại dự cảm không lành.
Thiên Tuyết… ngươi muốn làm gì vậy…