Chương 7:
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi về quê một chuyến, đi du lịch khắp nơi cùng bạn nối khố.
Trong khoảng thời gian này, tôi nghe nói Tạ Dực đã tìm được chỗ thực tập ở một nhà máy lớn, nội dung công việc rất phù hợp với hướng nghiên cứu của anh ấy nên lão Lý đã đồng ý.
Điểm dừng chân cuối cùng của chuyến du lịch là Bắc Kinh. Vì không có ký túc xá để ở nên tôi phải đưa bạn về sống trong ký túc xá của một sinh viên mới tốt nghiệp đang nghỉ hè.
Ý, nó nằm cạnh ngay ký túc xá của Tạ Dực.
Tôi không biết anh ấy ở phòng nào. Không biết liệu tôi có được nhìn thấy bóng dáng anh ấy cởi trần trong ký túc xá qua cửa sổ hay không.
Làm phong phú thêm những giấc mơ ban khuya của tôi.
Đã hơn một tháng không gặp anh ấy rồi.
Tôi tự hỏi liệu anh ấy có mệt mỏi vì làm việc không?
Có trở nên đẹp trai không?
Có đồng nghiệp nữ nào thích anh ấy không?
Tôi chọn tối thứ sáu, khi đã gần chín giờ, tôi đi bộ đến ký túc xá của anh ấy rồi gọi điện thoại.
“Sao vậy?” Bên kia điện thoại, ngoài giọng nói của Tạ Dực ra còn có tiếng gõ bàn phím.
Có lẽ vì xa nhau quá lâu nên tôi thực sự cảm thấy giọng nói của anh sự nhẹ nhàng hiếm có.
“Anh đang ở ký túc xá hả? Em đang ở dưới này rồi, anh xuống đi.”
Tiếng gõ bàn phím càng lúc càng nhanh, anh hỏi: “Lý do hôm nay là gì?”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì cả, bình thường chỉ cần hạ bút là đã có một lý do.
“Hôm nay em không muốn bịa lý do nữa, em chỉ muốn gặp anh thôi.”
Tiếng bàn phím dừng lại, vài giây sau lại vang lên, kèm theo tiếng cười của anh: “Tôi..tôi vẫn đang ở công ty.”
“Muộn thế này vẫn chưa tan ca nữa ạ? Anh làm tới khi nào thế? Em sẽ đợi anh.”
Anh ngừng gõ bàn phím: “Đừng đợi. Bây giờ tôi không sống ở ký túc xá nữa rồi.”
“Hả? Anh đã ra ngoài sống rồi sao?”
“Ừ, tôi thuê một căn hộ để thuận tiện hơn cho công việc.”
Ôi, như vậy mà không nói cho tôi biết.
Tôi còn chưa kịp hỏi, Tạ Dực đã tự giải thích: “Tôi không nói với em vì tôi ở xa trường. Nếu biết thì em lại làm ầm lên rồi đòi đến đây.”
“Thì không phải giờ biết rồi sao…”
Anh ấy thở dài: “Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em sau, nếu muốn đến thì đến đi.”
Tôi nghe thấy anh ấy đang nói chuyện với người khác ở bên cạnh: “Tôi đã gửi mã rồi, cho vào túi kiểm tra giúp tôi. Giờ tôi có chút việc nên về trước nhé.”
Giọng đồng nghiệp của anh ấy ở rất xa nhưng tôi vẫn nghe rõ: “Tôi hiểu mà. Bạn gái vừa gọi điện là đòi tan ca luôn.”
Tạ Dực chỉ cười chứ không phủ nhận.
A ha tâm trạng tôi lúc này cứ phơi phới cả lên.
Người đồng nghiệp đáng yêu này, anh đã nói đúng lại còn nói to.
“Em còn chưa ngắt à?” Tạ Dực phát hiện điện thoại vẫn đang nối máy: “Alo? Em có nghe không?”
Tôi liều mạng che miệng lại để anh không nhận ra tiếng cười khúc khích của tôi.