Chương 2:
Sau khi trở về, tôi đã thay lễ phục, lúc đang định đi ra ngoài, thì Giang Tiên Anh trở về.
Nhìn thấy hắn tôi có chút ngạc nhiên: “Sao anh lại về rồi?”
Hắn xòe tay về phía tôi: “Đưa cho tôi đi.”
Tôi có chút khó hiểu: “Đưa gì?”
“Đưa cà vạt cho tôi, không phải mua tặng tôi sao.”
“Tôi thật sự mua cà vạt để tặng, không có việc gì thì tôi ra ngoài đây.”
Hắn còn nghĩ tôi ghen vì lúc nãy hắn mua vòng tay tặng Lâm Nhất Uyển.
Cố ý muốn giành cà vạt để tặng hắn.
Hắn nghĩ quá nhiều rồi, hôm nay là sinh nhật một người, chiếc cà vạt tôi nhìn trúng thật sự hợp với hắn.
“Cô cùng tôi tham dự tiệc sinh nhật của Kiều Nhạn Thạch đi.”
Trùng hợp thật, tôi cũng đi dự tiệc sinh nhật của Kiều Nhạn Thạch, nhưng mà tôi không muốn đi cùng hắn.
“Không tìm tình nhân bé nhỏ của anh đi cùng à?”
“Nơi đông người, dẫn cô ấy đi không thích hợp, dẫn cô đi vẫn ổn hơn.”
“Dù sao anh cũng không ít lần anh dẫn cô ta tham gia, bây giờ bảo không ổn lắm, có phải muộn rồi không?”
“Được thôi, nếu cô đã muốn nhắc lại chuyện cũ, vậy tôi dẫn cô ấy theo.”
Hắn tức giận nói, quay người đá cửa rồi bỏ đi.
Thật sự là tôi không có hứng thú nhắc lại chuyện cũ, chỉ là hắn với Lâm Nhất Uyển chưa bao giờ khiêm tốn, số lần hắn đưa cô ta đi tham gia mấy bữa tiệc như này cũng không ít.
Lần khoa trương nhất là, hắn trực tiếp dẫn về nhà họ Giang, hôm đấy còn là tiệc đính hôn của tôi với hắn.
Hắn kéo tay cô ta, nói với người trong nhà: “Kết hôn với Tống Thư Ý cũng được, nhưng con sẽ không chia tay Nhất Uyển đâu. Con đã không còn tình cảm với Tống Thư Ý từ lâu rồi, nắm tay cô ta, giống như tay trái nắm tay phải, không còn rung động nữa.”
Khi đó hắn chưa từng có nói qua không ổn, cũng chẳng thèm giữ thể diện cho tôi.
Mặc kệ ở đây đang có mặt rất nhiều vị khách, làm tôi xấu mặt.
Làm cha Giang giận đến mức suýt ngất, mẹ Giang lấy roi da đánh vào người hắn.
Lúc đấy tôi còn yêu hắn. Có lẽ phải nói là, tình cảm 6 năm đã tạo thành phản xạ không điều kiện.
Tôi vội vã nhào tới để bảo vệ hắn, cản được một lúc, roi đánh vào tay tôi, da bắt đầu bong thịt, thực sự rất đau, nước mắt nhịn cả đêm hôm đó, ngay lập tức rơi xuống.
Cho đến tận bây giờ ngón tay út của tôi vẫn còn vết sẹo.
Hôm nay tôi nói không muốn đi cùng hắn, cũng là thật lòng, nếu không thì Kiều Nhạn Thạch sẽ không vui.
Hắn rất quấn người cũng rất khó dỗ dành.
Tôi sợ rắc rối.