Minh Châu Trong Vũng Bùn

Chương 5



Chương 5:

Sáng sớm lúc 5 giờ rưỡi, trời vừa rạng sáng, tôi đã thức dậy.

Trong sân nhỏ chỉ còn mình tôi.

Bố mẹ Liễu Khanh Khanh mở một quán ăn sáng rất nhỏ, 2-3 giờ sáng đã thức dậy làm việc, 4 giờ đã ra quán.

Tôi rửa mặt, thay đồ, đẩy cổng ra, bắt đầu đi bộ bước nhỏ dọc theo đường.

Thân hình quá béo, không thể chạy nổi, chỉ đi nhanh thôi đã làm tôi kiệt sức.

Đi thở hồng hộc nửa tiếng, tôi quay về sân tập luyện sức mạnh.

Nói là tập luyện sức mạnh, thực ra chỉ là tập nhấc đùi cao, vận động cánh tay, rồi leo cầu thang một lúc.

Thể lực Liễu Khanh Khanh quá yếu, nhấc tay lên một chút đã run rẩy mỏi cơ, chưa nói tới chống đẩy.

Tập nghiêm túc nửa tiếng, áo tôi ướt đẫm mồ hôi, màu xám nhạt chuyển thành xám đậm.

Nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng, tôi quay vào phòng tắm rửa, thay đồ, đeo balo chuẩn bị đi xe buýt đến trường.

Trong nồi nấu cháo trứng mẹ Liễu Khanh Khanh chuẩn bị sẵn, trên bàn còn 30 đồng tiền lẻ.

Một bát trứng luộc, 5 cái bánh mì thịt lớn, 2 hộp sữa.

Bố mẹ Liễu Khanh Khanh rất cưng chiều cô ấy, dù có mệt mỏi nhưng vẫn chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng.

Cuối tuần sẽ ra chợ mua thịt bò và tôm bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.

Thực ra cô ấy cũng có hạnh phúc riêng của mình.

Tôi rất ít khi ngồi ăn cùng bố mẹ, còn chưa từng được ăn món do bố mẹ nấu.

Tôi cho đồ ăn vào balo, nghĩ đi nghĩ lại lại chạy ra vườn hái thêm 2 quả dưa chuột xanh mướt và vài quả cà chua đỏ.

Mẹ Liễu rất chăm chỉ, sân được dọn dẹp sạch sẽ, bà còn trồng một vườn rau nhỏ ở phía nam, rau ăn hàng ngày đều hái từ đó.

Vào lớp, tôi theo thói quen lấy đồ ăn sáng từ balo ra đưa cho Lục Tề.

Cậu chuyển từ khước từ giờ đã thản nhiên nhận lấy, lấy xong còn rất nghiêm túc nói với tôi: “Tớ nhận ân tình của cậu đấy. Sau này ai bắt nạt cậu cứ nhắc đến tên tớ.”

“Không cần đâu, không ai có thể bắt nạt tớ.”

Tôi mở sách ra, tập trung hết sức vào bài học.

Liễu Khanh Khanh thường bảo tôi, muôn ngã đường đều dẫn về La Mã, còn tôi đã sinh ra ở chính La Mã.

Cô ấy nói rất ganh tị với tôi, ganh tị đến phát điên lên được.

Cô ấy nói tôi biết chơi piano, nhảy ballet, nói tiếng Anh nghe như người nước ngoài.

Tôi mặc quần áo đẹp, ở biệt thự sang trọng, sống cuộc đời cổ tích như công chúa.

Nhưng cô ấy không biết, mỗi sáng 5 giờ công chúa đã thức dậy học bài. Cuối tuần và nghỉ hè những đứa trẻ khác đi chơi còn tôi hoặc tập múa hoặc tập dương cầm.

Từ 5, 6 tuổi đến nay, tôi chưa được nghỉ ngơi lấy một ngày.

Cuộc đời tôi chỉ có học, học nữa, học mãi.

Bố mẹ tin theo giáo dục tinh hoa, họ tin vào tài năng, nhưng càng tin vào mồ hôi nước mắt.

Hồi nhỏ chỉ khi tôi cố gắng hết sức, đoạt được các giải thưởng, bố mẹ mới mỉm cười với tôi, mới thưởng cho tôi một bữa cơm sum vầy.

Trong vòng quen biết của chúng tôi, tôi là hình mẫu mà các bậc phụ huynh hãnh diện khoe khoang, là ác mộng của những đứa trẻ khác.

Liễu Khanh Khanh cho rằng tài giỏi là do gia đình, nhưng cô ấy không biết, tài giỏi là thói quen.

Tinh thần cố gắng không bao giờ bị thân xác trói buộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.