Đây là năm thứ 12 tôi đến thế giới này, cũng là tháng thứ sáu tôi bị người mình yêu giam cầm.
Sáu tháng trước, mọi người đều tôn thờ tôi như một tiên nữ.
Họ nói tôi hẳn phải là một thần cứu thế được Trời Phật phái đến để cứu Triều Thanh.
Và bây giờ, tất cả họ đều gọi tôi là – Yêu.
…
306 viên ngọc đêm của biển Hoa Đông chiếu sáng Trích Tinh Điện.
Rực rỡ hơn cả ánh đèn hiện đại.
Tôi đưa tay ra, thị nữ Phù Ly một tay cầm bát ngọc, một tay cầm dao găm, nhìn cánh tay đầy sẹo của tôi, vẻ mặt đầy khó chịu và đau lòng.
“Bệ hạ, bàn tay của nương nương…”
Nàng ta muốn cầu xin sự thương xót cho tôi, nhưng giữa chừng lại im lặng trước ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt.
Tôi ngơ ngác nhìn bàn tay mình. Trên đó có hơn chục vết sẹo cũ và mới, còn có một vết vừa bong vảy.
Và trước mặt tôi, người đàn ông từng lo lắng khi tôi bị thương lại lạnh lùng nói.
“Mang nó tới đây.”
Hắn cầm lấy con dao và tự mình rạch vào vết thương mới đóng vảy của tôi, gọn gàng không chút do dự.
Máu chảy vào chén ngọc từng giọt một.
Ngay cả khi tôi phải trải qua điều này bảy ngày một lần, liên tục trong sáu tháng, nỗi đau vẫn như lần đầu.
Tôi nhìn người đàn ông nhíu mày, run rẩy nói:
“Đế Trường Thanh, ta đau quá…”
Lời còn chưa dứt, lông mày hắn hiện lên một tia chán ghét.
Lạnh lùng ngắt lời tôi:
“Đau? Bạch Linh Hi, ngươi là ‘yêu’, sao có thể sợ đau?”
“Yêu?”
Nỗi đau trong lòng gần như khiến tôi nghẹt thở, tôi nhếch khóe miệng nói:
“Vậy là người nghĩ vậy à?”
“Mười hai năm đã trôi qua, gương mặt này vẫn không hề thay đổi, ngươi không phải yêu thì là gì?”
Đế Trường Thanh đột nhiên nắm lấy cằm của tôi, ép tôi ngẩng mặt lên.
Tôi có chút choáng váng.
Hóa ra mười hai năm… tôi đã ở thế giới này lâu đến vậy.
Và Đế Trường Thanh đã trưởng thành. Từ một cậu bé mười bốn tuổi khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, trở thành vị hoàng đế lạnh lùng và tàn nhẫn như bây giờ.
Tôi tên Bạch Linh Hi, sinh ra ở thế kỷ 21.
Mười hai năm trước, do một tai nạn ô tô, tôi vô tình đi đến một cuốn tiểu thuyết lãng mạn có cốt truyện cổ xưa. Tên là “Vẻ đẹp quê hương”.
Đế Trường Thanh là người đầu tiên tôi gặp sau khi xuyên vào.
Nhưng hắn ta không phải là nam chính mà là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn tiểu thuyết.
Trong sách, Đế Trường Thanh là một hoàng tử bị coi thường. Để tranh giành nữ chính Hạ Mộng Ngọc với nam chính Cố Kỳ, trong một lần âm mưu nổi loạn, ép hoàng huynh vào cung, hắn đã hạ lệnh bắn hàng nghìn mũi tên xuyên qua cơ thể hoàng huynh, và thi thể cũng bị biến mất.
Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, Đế Trường Thanh còn là một chàng trai tuấn tú, nhưng luôn cô đơn và bất cần, đôi mắt hắn đầy cảnh giác.
Có thể đó là cảm giác non nớt, hoặc cũng có thể là sự bối rối, bất lực trong mắt vô tình hiện lên.
Tôi đã cứu hắn.
Giúp hắn từ một hoàng tử bị mọi người khinh thường trở thành hoàng đế.
Tôi nghĩ tôi có thể thay đổi được con người này.
Tôi tưởng tôi đang cứu rỗi hắn.
Nhưng cuối cùng, thực tế đã giáng một đòn mạnh vào tôi.
Tám năm trước, Đế Trường Thanh mười tám tuổi đã nắm lấy tay tôi và lập lời thề vĩnh cửu.
“Linh Hi, tương lai ta trở thành hoàng đế, ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, xây cho nàng cung điện đẹp nhất, tìm 108 cung nữ hầu hạ nàng.”
Lúc ấy tôi chỉ cười, nhưng Đế Trường Thanh lại ngại ngùng đến tai đỏ bừng.
“Nàng không tin ta à?”
Tôi đã tin điều đó.
Cho nên tám năm sau, tôi mới bị hắn giam cầm tại Hải Tinh Cung, trở thành ngân hàng máu cho nữ nhân của hắn.
Không biết vì điều gì, tôi luôn trông như thể mình mới mười tám tuổi, và máu của tôi có tác dụng chữa bệnh và giải độc một cách kỳ diệu.
Chén ngọc đã nhận được một bát đầy máu.
Đế Trường Thanh chán ghét ném tay tôi ra, cánh tay của tôi lập tức yếu ớt buông xuống.
Cung nữ phía sau vội vàng đưa ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch, hắn ta lau rồi ném chiếc khăn xuống đất.
Không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không mà tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tôi nhìn hắn, khàn giọng nói:
“Ngài định nhốt ta cả đời sao?”
Đế Trường Thanh lần này im lặng một lát. Khi lên tiếng lần nữa, hắn nói một cách tàn nhẫn.
“Chỉ cần ngươi ở chỗ này, Mộng Ngọc có thể sống trăm năm.”
Nói xong, Đế Trường Thanh xoay người rời đi.
“Trăm năm…”
Tôi ngã phịch xuống đất, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Đế Trường Thanh lại có ý định để tôi trở thành nguồn sống cho Hạ Mộng Ngọc cả đời!
Phù Ly cẩn thận quỳ xuống bên cạnh tôi, giọng đau khổ nói:
“Nương nương, để nô tì băng bó cho người.”
Tôi cười khổ: “Phù Ly, ngươi cũng cho rằng ta là yêu sao?”
Phù Ly lắc đầu trong nước mắt:
“Hoàng hậu sẽ luôn là thần nữ trong lòng nô tì.”
“tiên nữ?” Một thần nữ không thể sống nhưng cũng không thể chế t.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái ch.ế.t lại khó khăn với tôi đến vậy.
Tôi đã tự sa.t vô số lần trong sáu tháng qua.
Nhưng mỗi khi tôi mở mắt ra, dù có làm tổn thương mình đến đâu, tôi vẫn còn sống.
Đây có thể là món quà từ việc xuyên không ban tặng cho tôi. Nhưng giờ đây nó đã trở thành xiềng xích giam cầm tôi.
Tôi vẫy tay yếu ớt bảo tì nữ đi ra ngoài.
Đáng ra tôi nên đau lòng. Cũng nên khóc.
Mắt tôi đau nhức nhưng không thể rơi một giọt nước nào, lòng tôi cảm thấy bơ vơ và tê dại.
Cho đến bây giờ tôi vẫn không biết mình đã đến thế giới này bằng cách nào. Nếu trên thế giới này thực sự có thần linh, tôi xin hiến tế linh hồn và ch.ế.t đi để được giải thoát.
Đột nhiên, một âm thanh điện tử xuất hiện trong đầu tôi.
[Hệ thống phát hiện đối tượng du nhập trái phép Bạch Linh Hi đã giải cứu nhân vật phản diện Đế Trường Thanh, khiến nam nữ chính chia cắt, cốt truyện lệch lạc, quỹ đạo thế giới đang được sửa chữa!]
[Đếm ngược đến cái ch.ế.t của Bạch Linh Hi – bảy ngày!]
…