Vĩnh Biệt Đế Trường Thanh

Trùng sinh



Chương 10: Trùng sinh

Khoảnh khắc tôi mở mắt ra lần nữa, tôi gần như tuyệt vọng.

Thế còn việc xóa bỏ tôi như đã hứa thì sao?

Tôi đau đớn đưa tay lên che mặt, nhưng bên tai vang lên tiếng hét kinh ngạc.

“Lão gia, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi…”

Tôi bàng hoàng nhận ra có điều gì đó không ổn, chợt ngước mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Ngôi nhà này trang trí yên tĩnh và trang nhã, bàn ghế cổ đều đơn giản nhưng sang trọng.

Đây không phải là Trích Tinh Điện! Đây là đâu?

Đúng lúc này, một nam một nữ trung niên vội vàng bước vào nhà.

Nam nhân nhìn uy nghiêm mà tuấn mỹ, mỹ nữ như nước khiến người ta phải lòng.

Cả hai đều tỏ ra lo lắng.

Nhưng khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của hai người này, tôi đã bị sốc và toàn thân không khỏi run rẩy.

Tôi lẩm bẩm không tin nổi: “Cha, mẹ…”

Có lẽ nào… tôi đã trở về thế giới ban đầu của mình?

Tôi muốn khóc thật to, muốn lao tới ôm lấy họ nhưng lại rụt rè đến mức cứng đờ không dám cử động.

Tôi vô cùng sợ hãi rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Tôi đã mơ giấc mơ này quá nhiều lần.

Giây tiếp theo, mẹ lao tới ôm tôi, vòng tay siết chặt đến mức đau đớn nhưng lại rất chân thật.

Giọng bà đầy nước mắt:

“Con yêu, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi. Con có biết một tháng nay ta đã trải qua thế nào không? Cả cha con cũng vậy, nếu con không tỉnh dậy, chúng ta sẽ không thể sống nổi. Ta sẽ không bao giờ ép buộc con nữa…”

Bàn tay đang định ôm lại bà ấy của tôi đột nhiên dừng lại.

“Cha mẹ?”

Ngay khi hai người này xuất hiện, tôi nhận thấy cả hai người đều mặc quần áo Triều Thanh.

Tôi cụp mắt xuống, nhìn đôi bàn tay mịn màng như ngọc của mình, những vết sẹo khủng khiếp và gớm ghiếc đã biến mất.

Đây không phải là cơ thể của tôi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi, nhưng kinh nghiệm nhiều năm sống với Đế Trường Thanh khiến tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tôi giả vờ đau đầu ôm trán, trông rất yếu ớt.

“Ta là ai? Ta đang ở đâu?”

Người phụ nữ trông giống hệt mẹ tôi trước mặt mở to mắt và kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Lão gia, Nhạc Nhạc của chúng ta xảy ra chuyện gì vậy?”

Tim tôi run lên, Nhạc Nhạc? Đó có phải là tên của cơ thể hiện tại của tôi?

Đôi mắt của người đàn ông cũng hơi đỏ lên, vẻ mặt có chút áy náy.

Ông ấy trầm giọng an ủi:

“Phu nhân đừng lo lắng. Nhạc Nhạc bệnh nặng, hôn mê đã một tháng rồi, tâm trí hỗn loạn trong chốc lát cũng là điều dễ hiểu.”

Khi vẻ mặt của người phụ nữ đã bình tĩnh lại, ông ấy lại nhìn tôi, dịu dàng nói:

“Con là Bạch Linh Hi, nhũ danh là Nhạc Nhạc. Ta là Bạch Vân Hải, là cha của con. Bên cạnh là nương của con, Thẩm Ninh Mai.”

“Một tháng trước con rơi xuống hồ, bị cảm lạnh, hôn mê rất lâu.”

Bạch Linh Hi? Bạch Linh Hi!!!

Tôi nhanh chóng tiếp thu thông tin này nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra vô cùng khó chịu.

Lúc này hạ nhân trong nhà cũng mời đại phu đến.

Sau khi kiểm tra mạch cho tôi, ông ấy vuốt râu nói: “Cơn sốt cao đã lâu không khỏi, tiểu thư tạm thời không nhớ được gì là chuyện bình thường. Nhưng may mắn là đã tỉnh lại.”

Thẩm Ninh Mai đau lòng nói: “Nhạc Nhạc, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, chờ thân thể khôi phục, rồi từ từ nhớ lại.”

Bạch Vân Hải thấy vậy cũng nói: “Chỉ cần người tỉnh lại là được, phu nhân xin hãy yên tâm.”

Hai người miễn cưỡng nói thêm vài lời với tôi, thấy tôi có vẻ rất mệt mỏi, họ quay người rời đi.

Tôi nhìn hai khuôn mặt đó với vẻ thèm muốn tột độ, như thể tôi đã thực sự trở về với bố mẹ và không muốn rời đi một giây phút nào.

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi và phân tích tình hình hiện tại của mình.

Sau khi du hành xuyên thời gian, tôi có gặp phải… sự tái sinh không?

Tôi gần như rên rỉ vì chán nản, trời ơi, cái vận số như thế nào vậy?

Một lần không đủ, có cần thiết phải làm hai lần không?

Không biết đã qua bao lâu, giọng nói lo lắng của một tì nữ lọt vào tai tôi.

“Tiểu thư, người uống thuốc trước rồi đi ngủ nhé?”

Tôi đứng dậy cầm lấy bát thuốc, khuôn mặt trẻ thơ phản chiếu trong lớp thuốc tối tăm.

Nó hơi mờ một chút nhưng vẫn rất giống với khuôn mặt ban đầu của tôi.

Tôi im lặng, nhẹ giọng hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Năm nay là năm bao nhiêu?”

Vừa rồi khi tôi giả vờ mất trí nhớ, tỳ nữ này cũng có mặt, không chút do dự trả lời:

“Thưa tiểu thư, năm nay là năm thứ ba cầu phúc.”

Năm thứ ba cầu phúc?

Tôi choáng váng, đối với tôi đó chỉ là một giấc mơ mà tôi vừa tỉnh dậy, như chỉ mới là ngày hôm qua.

Nhưng hóa ra đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi chế.t!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.