Địa phủ quanh năm không thấy ánh sáng, sự khác biệt giữa ngày và đêm cũng chỉ là mờ tối và tối đen như mực.
Không biết tôi đã trốn trong phòng bao nhiêu ngày rồi.
“Cót két”, cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, bà lão cong lưng chậm rãi bước vào, nhỏ giọng gọi tôi: “Cháu gái?”
Tôi liếm liếm đôi môi khô khốc: “Bà.”
“Ăn chút gì đi, cháu gái.”
Bà đưa cho tôi một bát cháo, ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Người cũng đã ch/ết rồi, quá khứ hãy quên đi, duyên phận nên kết thúc tại đây. Dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cháu nữa, hãy suy nghĩ cho thông suốt.”
Tôi đờ đẫn nhìn bát cháo đậu đỏ trên tay.
Đúng vậy.
Duyên tự sinh, duyên cũng sẽ tự diệt.
Không bao lâu nữa, mọi ký ức về quãng đời trước đó sẽ biến mất, tôi tại sao gì phải canh cánh trong lòng.
Trong mấy ngày qua, bà chăm sóc tôi rất chu đáo.
Tôi đã phấn chấn trở lại.
Để tránh suy nghĩ linh tinh, tôi đi làm việc vặt ở trạm dịch. Không ngờ, lá thư đầu tiên tôi xử lý lại là dành cho bản thân mình.
“Nguyệt Nguyệt, tôi muốn gặp cậu – Sở Phương.”
Cũng thông minh đấy, còn biết đốt thư.
Vốn dĩ tôi không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ là bây giờ cơm ăn, áo mặc, chỗ ở đều do Sở Phương đốt cho.
Ăn của người miệng ngắn, lấy của người tay mềm.
Tôi lại phải đi tìm Hắc Vô Thường lần nữa.
Hắc Vô Thường nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn của tôi, không nói thêm gì, chỉ lấy ngón tay cái xoa xoa vào ngón trỏ.
Tôi vô cùng lịch sự đặt tiền giấy vào tay hắn.
Hắn đếm tiền rồi phẩy tay một cái.
Tôi xuất hiện trong phòng ngủ của Sở Phương.
Bây giờ đã là nửa đêm, Sở Phương đã tắt đèn, kéo rèm, giơ tay trong phòng cũng không nhìn rõ năm ngón, khói bay mịt mù.
Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, đốm lửa giữa ngón tay sáng lên.
“Cậu thế này là đang muốn mời tôi quay phim ma à?” Tôi lặng lẽ lên tiếng.
“Nguyệt Nguyệt.” Sở Phương vội vàng đứng dậy, đi về phía tôi hai bước, trong bóng tối có chút luống cuống.
“Bật đèn lên đi, đã nửa đêm rồi.”
Sở Phương dừng một chút: “Tôi tưởng cậu sợ ánh sáng nên không bật.”
Cậu ấy mò mẫm đi tới cửa bật đèn lên.
Ánh sáng màu vàng ấm áp trong phòng khiến tôi không thể mở mắt được.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là tàn thuốc vương vãi khắp sàn nhà. Nhìn lên trên tường, dán đầy ảnh của tôi.
Ảnh từ thời bím tóc sừng trâu lúc còn tiểu học, đến tóc đuôi ngựa hồi thời trung học, rồi đến khăn choàng tóc dài sau khi tốt nghiệp đại học, còn cả ảnh tôi mặc váy cưới.
“Tôi tưởng cậu đã nhìn thấy những thứ này rồi chứ.”
Sở Phương tự cười tự giễu. “Có dọa cậu không?”
Tôi gật gật đầu: “Cũng không có gì, dù sao cậu từ nhỏ đã khá biến thái rồi.”
Thực ra cũng không phải biến thái, nó giống cực đoan hơn.
Ví dụ, cậu ấy thích đua xe, dù đã gặp tai nạn ba lần, một lần qua cơn nguy hiểm rồi bị tàn tật, nhưng Sở Phương vẫn không quan tâm mà tiếp tục đua xe.
Ví dụ, cậu ấy thích tôi.
“Nguyệt Nguyệt, tôi có thể… nhìn cậu được không?”
“Sở Phương, tôi đã ch/ết rồi.”
“Tôi biết, trước kia cậu tránh mặt tôi lâu như vậy, tôi chỉ muốn nhìn cậu lần cuối thôi.”
Tôi thở dài, linh hồn trong suốt của tôi dần dần ngưng tụ thành đường nét rõ ràng.
Đôi mắt của Sở Phương đầy tia máu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chất chứa nỗi lưu luyến.
Tôi cười với cậu ấy: “Tăng cân đúng không?”
“Không, tiều tụy đi nhiều rồi.” Sở Phương khẽ cau mày, đầu ngón tay khẽ run chạm vào mặt tôi, lần theo đường nét của tôi.
“Cậu nhìn lại mình đi, trên mặt không có tí máu nào, quầng thâm mắt đen sì, nhìn còn giống ma hơn tôi nữa.” Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy.
Sở Phương không nói gì, chỉ nhếch môi, sau đó lại lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt ánh lên nụ cười.
Trái tim tôi được ánh mắt của cậu ấy sưởi ấm.
Tôi thu hồi ánh nhìn: “Sao cậu lại muốn gặp tôi?”
“Cậu… đi gặp Thiên Thiên chưa?”
Tôi im lặng hai giây:
“Chưa, tiền cậu đốt cho tôi đủ dùng rồi.”
Âm dương cách biệt, cũng không cần thiết phải bắt Sở Phương lo lắng cho tôi.
“Ừm. Tôi chỉ muốn gặp cậu, tiện hỏi xem cậu có đủ tiền tiêu không.”
“Tạm thời đủ rồi. Thiên Thiên còn đốt cho tôi mười soái ca, ở dưới đó tôi sống rất sung sướng.”
“Mười soái ca?” Sở Phương cau mày.
“A, hết giờ rồi, tôi đi trước đây. Nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, tạm biệt.” Tôi nhanh chóng biến thành linh hồn.
Thực ra thời gian vẫn chưa hết, tôi vẫn phải đợi ở đây một lát.
Sở Phương đứng yên tại chỗ, châm một điếu thuốc, một lúc sau đột nhiên hỏi:
“Cậu còn chưa đi, đúng không?”
“Sao cậu biết?” Tôi cảm thấy hơi chột dạ.
“Bởi vì trên người cậu có hơi lạnh.”
“Ồ…”
“Cậu ra ngoài đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu.”
Tôi miễn cưỡng hiện thân.
Sở Phương cau mày, do dự một chút, cụp mắt nhìn tôi: “Cậu bị Yến Vũ sát hại, phải không?”
“Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi giả vờ bình tĩnh, mặt không cảm xúc nhìn vào đôi mắt tò mò của cậu ấy.
Với tính cách của Sở Phương, tôi rất sợ nếu cậu ấy biết sự thật, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sở Phương liếc nhìn tay tôi, bình tĩnh nói: “Mỗi lần cậu nói dối, đều sẽ vô thức siết chặt nắm đấm.”
Tôi vội vàng buông tay ra, nhưng lại giống giấu đầu hở đuôi.
“Xin lỗi, do tôi không bảo vệ được cậu. Cậu đau lắm đúng không…” Sở Phương áp lòng bàn tay ấm áp lên mặt tôi, lông mày lạnh đi mấy phần. “Yên tâm, tôi sẽ không để yên cho họ.”
“Cậu đừng làm chuyện gì ngu ngốc. Người có bàn tay nhuốm máu sẽ không được xuống địa ngục hay luân hồi. Số mệnh ngay khi kết thúc sẽ lập tức tiêu tán khỏi nhân gian. Đừng gây tội lỗi cho bản thân.”
Sở Phương lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.
“Sở Phương, cậu hứa với tôi, đừng làm cho tôi ở dưới địa ngục phải lo lắng.” Thân hình của tôi hóa thành một điểm sáng và bắt đầu tiêu tán.
“Sở Phương, cậu hứa với tôi đi!”
Khoảnh khắc tôi biến mất, gió thổi nhẹ một tiếng. “Được”.