“Dừng tay!”
“Không được cử động!”
Những chùm ánh sáng chiếu thẳng vào tấm lưng cao lớn của Sở Phương.
Tuyết rơi dày đặc, những bông tuyết lớn nhảy múa bay khắp bầu trời.
Sở Phương giơ hai tay lên, từ từ quay người lại.
Cậu ấy ăn mặc rất mỏng manh, chỉ mặc đúng một chiếc hoodie màu đen, chắc do cậu ấy vội đến đây.
Mái tóc rối bay theo gió đông lạnh giá, đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía tôi, môi khẽ mấp máy:
“Nguyệt Nguyệt, có thể ôm tôi lần cuối được không?”
Tôi đã sớm hồi phục thành linh hồn, lao vào vòng tay Sở Phương, chỉ mang theo một luồng gió lạnh thấu xương.
Linh hồn tôi dần dần tan biến, nhưng tôi không quan tâm đến nó, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy chặt hơn, chặt hơn chút nữa.
Sở Phương lưu luyến, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thì thầm:
“Cậu thật sự, sẽ không bao giờ thích tôi sao?”
“Giả đấy, là giả đấy, tôi thích cậu, tôi…”
Tình ý còn chưa kịp nói thành lời, tôi đã tan biến trong gió.
Hình ảnh cuối cùng, là đôi mắt đen láy của Sở Phương, sâu trong mắt là thâm tình không thể xóa nhòa, dường như có luồng ánh sáng phản chiếu lên mắt tôi.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp trong vòng tay biến mất, thay vào đó là bóng tối vô tận, là màn đêm của địa ngục.
Tôi chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.
Mọi thứ giống như một giấc mơ.
Trời gần sáng tôi mới về nhà.
Nhìn thấy tôi, bà khập khiễng chạy ra đón:
“Cháu gái, cháu chạy đi đâu vậy, đi mãi không thấy về, cứ tưởng cháu xảy ra chuyện gì rồi.”
Tôi nhẹ nhàng nói:
“Bà ơi, bà biết không, cháu họ Cố. Người lái xe gây ra vụ tai nạn, chính là ba của cháu.”
Thần sắc bà cứng đờ, nỗi thống khổ thoáng qua trong mắt. Cuối cùng, bà chỉ bất lực mỉm cười với tôi:
“Bà biết, nhìn vẻ mặt của cháu vừa nãy có gì đó không ổn, là bà đã đoán được rồi. Đó đều là chuyện của người lớn, không liên quan gì đến mấy đứa nhỏ các cháu, đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Còn nữa, bà ơi, cháu bị Yến Vũ sát hại.”
Bà sững người, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu rồi lẩm bẩm:
“Nhà chúng ta nghèo, Tiểu Vũ vốn là đứa hiểu chuyện, rất nghe lời mẹ, việc bẩn việc nhọc đều tranh phần làm, sợ mẹ phải chịu khổ. Sau khi mẹ mất, nó trở thành một con người khác, không thích nói chuyện, không thích vận động, chỉ ngồi một chỗ cả ngày.”
“Bà đã cố gắng khuyên nó mấy năm rồi, không ngờ nó vẫn không nghe. Bây giờ thì hết rồi, đầu thai cũng không đầu thai nổi, đây chính là số mệnh…”
Tôi lặng lẽ nghe bà tự nói chuyện, cũng không làm phiền.
Bà dường như nhớ ra điều gì đó, cẩn thận nhìn tôi:
“Cháu gái, vậy cháu…”
“Đối với cháu, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Bà ơi, bà còn muốn sống với cháu nữa không?”
“Đúng vậy, chúng ta đều đã ch/ết rồi, chỉ chờ uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ, tất cả đều quên hết.”
Bà kéo lấy tay tôi đi về, vừa đi vừa lẩm bẩm, rồi đột nhiên dừng lại:
“Cháu gái, vậy Tiểu Vũ, còn sống không?”
Tôi sựng lại.
“Sống, sống rất tốt ạ.”
“Vậy thì tốt, kiếp này có thể sống tốt là được.”
…
Tôi lại xuất hiện ở điện Diêm Vương.
Hắc Vô Thường không gặp tôi, tôi đứng ở ngoài canh cửa.
Canh liên tục hai ngày, cuối cùng hắn cũng bị tôi tóm được.
“Sao cô lại tới đây, đã đưa cho cô lá bùa rồi, đi đi, đi đi.”
Hắc Vô Thường sốt ruột xua tay không ngừng, bước chân cũng không dừng lại.
Tôi mặt dày nhanh chóng đi theo đằng sau hắn vào điện Diêm Vương.
“Tôi thề, thật sự là lần cuối cùng, cho tôi lên xem một chút thôi.”
Hắc Vô Thường lườm tôi một cái: “Còn đi lên làm gì nữa, lên cũng vô dụng thôi, không nhìn ra à.”
Tôi đơ người ra:
“Ý ngài là…”
“Còn không hiểu à? Ch/ết rồi, t/ự s/át rồi.”
Một cảm giác áp bức gần như nghẹt thở ngay lập tức ập đến.
Thân thể tôi run rẩy không tự chủ được, tôi mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Tựa như bị người ta ném xuống biển sâu, tuyệt vọng lấn át ngũ quan, muốn mở miệng cầu cứu, nhưng lại càng bị tuyệt vọng nhấn chìm.
“Này, cô đừng khóc.” Hắc Vô Thường có chút lúng túng: “Mới như thế đã khóc rồi?”
“Đừng trêu cô ấy nữa.” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
Chưa kịp quay đầu lại, tôi đã bị ôm vào lòng.
Cái ôm sau lưng, cũng lạnh lẽo.
“Đừng khóc, tôi ở đây.” Cậu ấy ôm chặt lấy tôi từ phía sau, đầu vùi vào vai tôi.
“Sở Phương.”
Tôi quay người lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt quen thuộc của cậu ấy. “Ừm.”
Sở Phương nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt.
“Sao cậu lại…”
“Nể mặt cô nên tôi cho hắn xuống làm việc chuộc tội. Hai người có thể ra ngoài ân ái được không, tôi đã độc thân mấy ngàn năm rồi, lại còn phải chứng kiến cảnh này nữa, moẹ nó.”
Mặt Hắc Vô Thường sắp bị xoắn thành một quả bóng.
Sở Phương lạnh lùng lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Tôi ho nhẹ hai tiếng, gỡ tay Sở Phương ra, đang định lên tiếng xin lỗi.
“Được được được, để tôi đi.” Không ngờ, Hắc Vô Thường là người nản chí trước, thân hình to lớn biến thành làn khói, nhanh chóng biến mất.
“Sao hắn lại tốt với cậu như vậy?”
“Mặc kệ hắn.” Sở Phương nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng. “Hôm đó, cậu còn chưa nói xong.”
“Hả? Nói gì cơ?” Tôi đỏ mặt giả ngốc.
Khuôn mặt của Sở Phương dần phóng to trước mắt tôi, một cảm giác ấm áp chạm vào môi.
Một lúc sau, cậu ấy mới buông tôi ra: “Nhớ ra chưa?”
Tôi quay mặt đi: “Chưa.”
“Vậy thử lại xem.”
“Đừng, chỗ này là điện Diêm Vương, ối…”
Lần này còn lâu hơn.
“Nhớ lại chưa?”
“Nhớ rồi, nhớ rồi.”
“Vậy nói lại lần nữa đi.”
“Tôi cũng thích cậu.”
Ánh mắt Sở Phương tối lại, ấn đầu tôi vào ngực cậu ấy, trầm giọng nói: “Biết tôi đã đợi câu này bao lâu rồi không?”
Tôi nhướn mày nhìn cậu ấy: “Cũng hơn hai mươi năm nhỉ.”
“Hơn thế nữa.”
“Cậu chỉ mới hơn hai mươi thôi mà, ôi…”
Hả? Sao lại còn hôn nữa, chưa xong à?