Thấy hắn nói ngày càng quá đáng, mọi người trong phòng cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ hóng kịch.
Chỉ có Tống Nhiên khẽ cau mày, chuẩn bị nói…
Rầm một tiếng, cánh cửa phòng bị đá tung.
Triệu Phú đến muộn, khuôn mặt lạnh lùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bước nhanh vào.
Anh đứng trước mặt Trương Lệ, ánh mắt sắc bén như dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày vừa mới nói, ai có chút tư sắc?”
Trong phòng rơi vào khoảng im lặng.
Ngay cả tôi cũng có chút kinh ngạc, Triệu Phú hướng nội, trừ khi anh ấy đi theo tôi, nếu không thì anh ấy rất ít khi đến những nơi như thế này.
“Anh, anh Triệu…”
Trương Lệ không ngờ Triệu Phú lại đột nhiên xuất hiện, hai chân run rẩy yếu ớt. “Dạ em, em nói đùa…”
Trước mặt Triệu Phú, hắn không dám làm loạn.
“Ồ?” Triệu Phú nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nói: “Ai cho mày lá gan động đến cô ấy?”
Lúc này bên cạnh có người đến giải vây, là một người có quan hệ rất tốt với Triệu Phú.
“A, Triệu Phú, tôi biết cậu trước kia cùng Tống Ngữ quan hệ rất tốt, nhưng hiện tại cô ấy cùng chúng ta khác nhau, mọi người đều cùng nhau lớn lên, cậu cần gì vì cô ấy mà…”
Lời còn chưa dứt đã bị Triệu Phú cắt ngang.
“Cậu cũng biết chúng ta lớn lên cùng nhau à?”
Vừa nói, anh vừa liếc nhìn người phú nhị đại kia, rồi nhìn những người trong phòng.
“Tống Ngữ đã làm gì sai? Cô ấy có muốn mình trở thành thiên kim giả không? Trước đây cô ấy có làm điều gì có lỗi mấy người không?”
“Ông đây trân trọng cô ấy như công chúa, yêu thương không hết. Các người lại dám chà đạp?”
Anh cau mày khó chịu.
“Mẹ nó, chúng mày bị điên hết rồi đúng không?”
Kỳ thật, không chỉ là Triệu Phú, ngay cả tôi sống hai đời cũng không thể hiểu được.
Ở cạnh nhau từ bé đến lớn, thế mà khi biết được thân phận thật sự của tôi, mọi người lại bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Vì sao người từng nói muốn làm chị em tốt cả đời của tôi, lại khi tôi nghèo túng nhất, ngay cả một câu cũng không chịu nói thay tôi.
Thế giới này dường như đã được lập trình từ lâu, tình cảm mà chúng tôi dành cho mười năm đã biến mất vào thời điểm tôi bị phát hiện là thiên kim giả.
Từ đầu tới cuối, chỉ có Triệu Phú, sẽ vẫn kiên định đứng ở bên cạnh tôi.
Cho nên, càng như vậy, tôi càng không muốn để cho anh bị liên lụy.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Phú lại giống như một con ngựa mất cương, hoàn toàn mất kiểm soát.
Những người khác trong phòng bao bị anh mắng đến choáng váng.
Giây tiếp theo, Triệu Phú vừa khí thế đùng đùng, khi quay mặt về phía tôi, trong mắt lại hơi lo lắng.
“Đừng sợ, tớ không mắng cậu.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại thêm một câu nữa.
“Tớ biết mắng người là sai, đây là phẩm chất của tớ có vấn đề, cậu không được học theo.”
Nhìn qua, tôi thấy những người khác đang liếc nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. Tôi nhếch khoé miệng, nhanh chóng kéo Triệu Phú ra khỏi phòng.
“Này, tớ còn chưa nói xong! Sao họ có thể làm vậy với cậu…”
“Câm miệng.”
Mãi đến khi tới được lối an toàn, tôi mới quay lại nhìn Triệu Phú.
“Sao cậu lại đến đây?”
“Đến tìm cậu.” Anh nhìn tôi, vô tội nói.
“Không phải tôi đã nói với cậu, hiện tại địa vị của chúng ta khác nhau, cậu không cần đi theo tôi nữa…”
“Tống Ngữ.” Anh ngắt lời tôi, nghiêm túc nhìn tôi rồi hỏi: “Cho nên, hai năm qua, trong những ngày tớ không ở đây, cậu đều trải qua cuộc sống như vậy sao?”
Nghe vậy, tôi im lặng.
“Tống Ngữ, tớ hối hận rồi, lẽ ra tớ không nên nghe lời cậu mà đi du học.”
Ánh mắt anh nhìn tôi tràn đầy đau lòng, trong thoáng chốc làm cho tôi nhớ tới kiếp trước.
Khi đó, anh cũng nhìn tôi như vậy, thấp giọng nói: “Tống Ngữ, anh rất thương em.”
Nếu trên đời này có ai vô điều kiện trọn đời yêu tôi.
Vậy người này chỉ có thể là Triệu Phú.
Hít một hơi thật sâu, tôi khẽ nói: “Triệu Phú, cho em thêm một chút thời gian.”
Em sẽ cố gắng, một lần nữa đến bên anh.
Hết chương 3.