Tôi đã được tái sinh.
Sau khi sống lại, điều đầu tiên tôi làm là tới nhà họ Tống, nhưng lúc này, nhà họ Tống vẫn còn rất hoà thuận.
Tống Đường Âm vẫn là nữ thần lạnh lùng và thông minh của trường, không phải là Hạ phu nhân nhìn thì dịu dàng lại buồn bã ở kiếp trước.
A Âm không có cảm giác an toàn.
Trong trại giam rất cực khổ, cô ấy còn bị người khác ghen ghét, nửa đêm còn bị bạn tù ác ý tra tấn.
Sau khi ra tù, dù đang ngủ nhưng chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến cô ấy tỉnh giấc. Sau đó, A Âm liền bị mất ngủ, cứ ngồi như vậy suốt cả đêm.
Mặc dù bị như vậy, nhưng ban ngày cô ấy vẫn có thể hoàn thành xuất sắc tất cả công việc.
A Âm của tôi là một bông tuyết rất mong manh nhưng cũng là một cây thông cực kỳ cứng cỏi. Nhìn thì chỉ cần một tia sáng thôi cũng có thể làm cô ấy tan chảy nhưng thật ra cô ấy là một người không dễ bị đánh bại.
Tôi rất yêu cô ấy, lại càng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ ấy.
Vào buổi lễ chào tân sinh viên, Tống Đường Âm lên sân khấu phát biểu với tư cách là chủ tịch hội sinh viên. Tôi ngồi ở dưới khán đài, nhìn cô ấy từ xa.
Cô gái mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn hơi non nớt. Cô ấy thoải mái phô trương vẻ đẹp và thể hiện kiến thức của mình, khiến không ít người bị mê hoặc.
Lúc này, A Âm trong trí nhớ của tôi chính là một học bá mang hơi thở thanh xuân và đơn thuần.
Tống Đường Âm đứng ở trên bục phát biểu, làn gió thổi bay tóc cô ấy, ánh mặt trời hình như rất thiên vị A Âm, còn nhuộm thêm cho cô ấy một lớp màu vàng nhạt.
Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên tôi cảm thấy, nếu thời gian có thể dừng lại ở thời điểm này thì tốt biết bao.
A Âm của tôi sẽ không phải chịu những khó khăn, đau khổ.
Mãi mãi ngây thơ như vậy.
Cười chính là cười, buồn chính là buồn.
Sẽ không phải chịu đựng những lời đồn đại nhảm nhí, sẽ không bị người ta đùa cợt, chế nhạo.
Như vậy thì tốt biết bao.
Vì đã biết trước chuyện của Tống Như nên tôi đã cố ý lắp camera giám sát ở trong một góc hành lang hẻo lánh.
Khi tôi đang định tung nó ra thì đột nhiên nhận được tin nhắn cầu cứu của A Âm.
Ngay lúc đó, tôi đã biết… A Âm cũng đã quay lại.
Tôi muốn biết thái độ lần này của cô ấy, muốn biết cô ấy sẽ xử lý nhà họ Tống như thế nào.
Lần này, cô ấy đã từ chối gánh tội thay Tống Như và rời khỏi nhà họ Tống.
Tôi nhìn cô ấy lặng lẽ kéo vali đi trên đại lộ ngô đồng vắng vẻ. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy nở một nụ cười khiến cho tôi cảm thấy…
Ừm, ánh mặt trời ngày hôm đó thật ấm áp.
Tôi đưa cô ấy về nhà, vờ như không biết chuyện gì, cố gắng lắm, tôi mới nấu được một bát mì nhạt nhẽo.
Nhìn cô ấy sửng sốt, tôi muốn để cô ấy phát hiện ra tình yêu của tôi từng chút một.
Thấy cô ấy vì tôi mà run rẩy, đáng lẽ tôi phải vui sướng mới đúng chứ. Nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt của A Âm, tôi lại cảm thấy rất đau lòng.
Bỏ đi.
Tôi nghĩ rồi.
Chỉ cần tôi yêu cô ấy là đủ. Cô ấy có yêu tôi hay không, cũng không quan trọng.
Nhưng cuối cùng, cô ấy lại lao vào lòng tôi, áp sát vào ngực tôi và nói: “Hạ Vấn Tân, em thật sự… thật sự… thật sự… rất thích anh.”
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy khắp bầu trời dường như đã nở đầy hoa. Tôi cố gắng kìm nén sự chua xót ở trong hốc mắt, gằn từng tiếng đáp lại công chúa nhỏ của tôi: “Anh cũng vậy.”
“Tống Đường Âm, anh cũng thật sự… thật sự… thật sự rất thích em.”
Người ta nói, người yêu nhau nhất định sẽ gặp lại nhau.
Tôi cảm thấy, ngày ấy chúng tôi gặp lại nhau.
Ánh mặt trời nhất định là rất ấm áp.
[Hoàn]