Ta tên là Thịnh Giai Nghi.
Trong đợt tuyển tú này ta được phong làm mỹ nhân.
Hoàng thượng – Tần Quân là trúc mã của ta.
Ngày đầu tiên ta vào cung, chàng đã lật thẻ của ta.
Khi ta được tắm sạch sẽ, đưa vào tẩm cung của chàng, đợi người vừa rời đi, chàng vội vã lao tới.
“Sao nàng chậm như vậy? Dưa sắp nguội hết rồi.” Tần Quân có chút bất mãn nói với ta.
Ta có chút khó hiểu hỏi: “Dưa gì? Dưa thì nóng kiểu gì?”
Tần Quân dường như bị câu hỏi của ta làm nghẹn ứ, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
Chàng kéo ta lên giường, nói: “Xem ra ta phải phổ cập một số kiến thức cho nàng trước. Nào, chúng ta l.ê.n giường rồi nói.”
Long sàng của Tần Quân rất rộng, có thể chứa được rất nhiều người.
Hai ta lăn lộn trên đó cũng không hết.
Thế là, chúng ta cùng nằm trên long sàng, Tần Quân mang tới một ít trái cây cùng hạt dưa.
“Ăn dưa chính là xem kịch hay của người khác.” Tần Quân giải thích.
Ta gật đầu hỏi: “Có kịch hay gì để xem à?”
Nói xong ta lại hỏi: “Chàng gọi ta đến gấp như vậy, không phải gặp rắc rối sao?”
Tần Quân vẻ mặt phức tạp, trả lời: “Đều giống nhau.”
Ta gật đầu: “Ồ” một tiếng, rồi đợi chàng nói tiếp.
“Ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.” Tần Quân bắt đầu từ đây.
Ta lại gật đầu.
Tần Quân bất ngờ bị sét đánh khi mới 10 tuổi, sau đó thì có năng lực này.
Thái hậu lúc đó vẫn còn là Hoàng hậu, tưởng Tần Quân mắc bệnh lạ nên đã đến nhà ta.
Cha ta là Khâm Thiên Giám, cũng chỉ là một tên khố.n n.ạn mà thôi.
Nhưng sư phụ của cha ta, cũng chính là sư tổ của ta, người thật sự có năng lực.
Sau khi sư tổ nhìn Tần Quân liền nói: “Đây là vận mệnh của quý nhân.”
Thái hậu lại hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Sư tổ đáp: “Trước 20 tuổi, không được làm chuyện nam nữ.”
Sau này nhớ lại chuyện này, ta luôn có cảm giác sư tổ đã lừa Thái hậu.
Mặc dù ta không có bằng chứng.
Nhưng bởi vì lúc đó sư tổ đã đưa cho Tần Quân một chiếc vòng tay, sau khi đeo chiếc vòng vào, Tần Quân thật sự không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó nữa, cho nên Thái hậu đã tin lời của sư tổ.
Tần Quân còn hai tháng nữa mới đến sinh thần thứ hai mươi, cho nên hiện tại hắn vẫn là một đứa trẻ.
Ôi chủ đề đã đi quá xa rồi.
Tần Quân tiếp tục nói: “Một ngày nọ, ta nghe được tiếng lòng của hoàng hậu, phát hiện nàng ta đã trùng sinh.”
Ta chớp mắt ngạc nhiên.
“Trùng sinh?”
Tần Quân gật đầu: “Nàng ta đã c.hế.t một lần, lại trùng sinh trở về mấy năm trước. Từ tiếng lòng của nàng ta, ta còn biết…”
Giọng điệu của Tần Quân đột nhiên trở nên phức tạp: “Kiếp trước, nàng là Bạch Nguyệt Quang của ta, ta đối với nàng cầu mà không có được, cho nên coi Thục phi là thế thân của nàng. Cuối cùng, ta yêu thế thân. Vì Thục phi mà không ngần ngại giải tán hậu cung, còn hoàng hậu cũng ch.ế.t trong cuộc đấu tranh với Thục phi.”
Ta:”…”
“Ta là Bạch Nguyệt Quang của chàng?” Ta kinh ngạc.
Tần Quân nhìn ta: “Sao vậy, lẽ nào nàng cảm thấy nàng không xứng với ta?”
Ta mỉm cười nói: “Không, là chàng không xứng”.
Tần Quân: “…”
“Đừng đổi chủ đề!” Tần Quân tức giận nói.
Ta tiếp tục mỉm cười: “Dừng, chúng ta nói chuyện Bạch Nguyệt Quang đó là như thế nào trước đi.”