Giáo Sư Lục, Anh Có Thấy Em Không

Chương 14



Chương 14:

Đây là cái giá của lòng tham sao?

Hiện tại, ngay cả Lục Chinh người duy nhất có thể nhìn thấy tôi, cũng không thể nhìn thấy tôi.

Tôi đi theo sau Lục Chinh, nhìn hắn tìm kiếm khắp mọi nơi, cuối cùng bất lực ngồi trước giá sách tôi thường ngồi.

Hắn cúi đầu, tóc trên trán có chút rối tung, giọng nói thấp đến gần như không nghe rõ: “Lại biến mất sao?”

Tôi ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn bàn tay hắn buông lỏng xuống đầu gối, muốn nắm lấy, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Lục Chinh……

Ngoại trừ chuyện hắn không còn có thể nhìn thấy tôi, những thứ khác hình như cũng không có biến đổi gì, tôi vẫn như cũ không thể ra khỏi cánh cửa kia.

Sau đó, Lục Chinh bắt đầu mỗi ngày đều rất khuya mới trở về, nhưng trong phòng vĩnh viễn đều sáng đèn đêm.

Mỗi tối tôi đều dựa vào cửa ra vào ngẩn người, không dám nghĩ hắn đi đâu, cũng không dám nghĩ hắn ở cùng một chỗ với ai.

Có một buổi tối, Lục Chinh say rượu bị…… Tiểu Mỹ đưa về.

Hắn lảo đảo ngã xuống sofa, không nói một lời, lông mày nhíu chặt.

Tiểu Mỹ thở dài một tiếng: “Lục Chinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi sững sờ đứng ở bên cạnh, nhất thời có chút luống cuống.

Sau một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của hắn: “Cô ấy lại biến mất rồi.”

Nghe xong hai người bọn họ nói chuyện, tôi hơi bối rối, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ trong đầu, nhưng còn chưa kịp bắt lấy đã biến mất.

“Cô đi đi.” Lục Chinh bỗng nhiên ngồi dậy, bình tĩnh nói.

Tiểu Mỹ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn rời đi.

Lục Chinh ngồi trên sofa im lặng thật lâu thật lâu, lâu đến khi tôi cho rằng có phải hắn đang ngủ hay không, hắn bỗng nhiên kêu một tiếng “Thẩm Điềm Điềm.”

Tôi theo bản năng trả lời một tiếng, sau đó con ngươi hắn nháy mắt sáng lên, tôi cho rằng hắn lại có thể nhìn thấy tôi, nghe thấy thanh âm của tôi.

Nhưng mà, không phải.

Lục Chinh cười khẽ một tiếng, nụ cười kia tràn đầy chua xót: “Quả nhiên là ảo giác.”

Hắn xoa xoa trán, lê bước chân không vững đi về phía phòng sách.

Tôi đi theo phía sau hắn, thấy hắn đi tới trước giá sách cầm lấy khung ảnh kia, ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt ngơ ngác của tôi trong ảnh.

Trong lòng sợ hãi!

Hắn…… Thì ra là biết!

Sau đó, không biết hắn nhớ tới cái gì, vội vàng từ dưới ngăn kéo bàn học lấy ra mấy tấm ảnh chụp.

Nhìn thấy chiếc máy ảnh quen thuộc kia, tôi hiểu được, là mấy tấm ảnh xấu xí hắn chụp cho tôi hôm sinh nhật.

Nhưng khi hắn xem hết ảnh chụp, sắc mặt đột nhiên biến sắc.

Tôi lại gần nhìn thoáng qua, ngớ người.

Cảnh tượng trong ảnh giống hệt ngày hôm đó, ngoại trừ…… Không có bóng dáng của tôi.

Cho nên, cái gì giữ không được thật sự giữ không được sao?

Lục Chinh chán nản ngồi trên ghế dựa, động tác quá lớn khiến một xấp giấy trên bàn rơi xuống đất.

Là tài liệu thời trung học hắn lấy về lúc trước.

Tôi nhìn hắn, không khỏi cảm thấy kỳ lạ hắn giữ những thứ này làm gì chứ, lại lơ đãng thoáng nhìn, nhìn thấy bài thi ngữ văn thời trung học của tôi.

Vẫn còn vài bài khác nữa.

Trước không nói ở ngay cột họ tên viết ba chữ “Thẩm Điềm Điềm”, chỉ bằng nét chữ tròn vo cuồn cuộn trên bài thi, tôi cũng có thể nhận ra.

Còn nhớ hồi trung học, vì chữ viết tay, tôi thường bị người ta nói:

Chữ như người.

Bởi vì lúc đó tôi…. béo như em bé.

Cẩn thận suy nghĩ một phen, tôi thật sự không nhớ nổi mình đã gặp hắn như nào, bài thi tại sao lại xuất hiện ở chỗ hắn.

Tôi ở lớp trung bình, hắn ở lớp tốt nhất, bắn đại bác mười tám cũng không tới.

Trong số những bài thi được rải rác ra, trong đó có một tờ giấy bị đè phía dưới, tên của tôi bị ai đó viết lại vô số lần.

Có vẻ người nọ giống như là muốn bắt chước chữ viết của tôi, nhưng viết lại mạnh mẽ có lực, không giống tôi, mềm nhũn.

Lục Chinh ngồi trong phòng sách cả một đêm, ngón tay thon dài từ đầu đến cuối không buông tấm ảnh ra, đêm khuya, tôi nghe thấy hắn hỏi: “Lần này lại biến mất bao lâu nữa?”

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Chinh vừa mở cửa, Tiểu Mỹ liền xuất hiện, cô đưa cho Lục Chinh một quyển sổ ghi chép nho nhỏ: “Tối hôm qua em quên đưa cho anh.”

Lục Chinh nhận lấy tiện tay ném lên bàn trà, tự giễu nói: “Cảm ơn, bây giờ cũng không dùng được.”

Sau khi hai người rời đi, tôi bay tới bên bàn trà, một trận gió nhẹ thổi qua, là tiếng lật trang giấy.

Tôi thấy rõ ràng trên đó viết bảy chữ to:

[Sách hướng dẫn theo đuổi con gái.]

???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.