Sau khi về nhà, ta lập tức sai người đi hỏi thăm chuyện của Bùi Thiệu, thế mới biết được, thì ra chuyện hắn vào Hàn Lâm Viện lại có biến cố.
Theo quy củ từ xưa, sau khi thi đình công bố nửa tháng Bùi Thiệu sẽ nhận được ý chỉ đi nhậm chức, nhưng cũng sắp một tháng, bên kia kinh thành lại một chút tin tức cũng không có.
Bùi Thiệu nóng nảy, nghe nói là mấy ngày nay rất hay đi cùng biểu công tử của Trần huyện lệnh gia.
“Biểu công tử nào?”
Nha hoàn xoa xoa đầu. “Chỉ nghe nói là họ Mạnh.”
Trong lòng ta hiểu rõ, người ngoài không biết, ta lại là nắm rõ hết thảy, Mạnh Đình chính là giám sát Ngự Sử, hàng năm khảo hạch tiến sĩ, đều do hắn phụ trách.
Ba tỷ muội trong tộc hắn, nghe nói có một người gả ở Thông huyện.
Không nghĩ tới, Trần huyện lệnh cùng Mạnh gia còn có loại quan hệ này.
Bùi Thiệu bảo ta bỏ thuốc cho Lâm Uyển, chẳng lẽ là biểu công tử kia để ý Lâm Uyển?
Trong lòng ta đột nhiên bốc lên một trận lửa vô danh, bảo thủ hạ an bài một chút, ngày hôm sau, sau khi ăn mặc tỉ mỉ, mang theo Lâm Uyển đi du hồ.
Chúng ta ở trong du thuyền, đang uống trà ăn điểm tâm, Lâm Uyển bám cửa sổ, rất không vui.Bỗng nhiên, nàng nhanh chóng cúi đầu.
“Đen đủi, sao lại gặp hắn, Thanh nhi, mau trốn đi!”
Ta ngẩng đầu nhìn lên, cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Lại là Vệ Sóc, ta mấy ngày trước vừa nói mình phải về Thanh Châu, hiện tại bị hắn nhìn thấy ở đây du hồ, vậy không phải toàn bộ bị lộ tẩy sao.
“Không có việc gì không có việc gì, ta thấy hình như hắn uống say rồi.”
Lâm Uyển nhỏ giọng an ủi, ta thò đầu nhìn, thấy hai má hắn đỏ bừng, một mình ôm bình rượu ngồi ở trên mũi thuyền, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta suy nghĩ vừa chuyển liền nảy ra ý hay.
Ta bảo chuyền thuyền tới gần Vệ Sóc, ngày xuân mọi người du hồ rất đông, hôm nay thời tiết lại tốt, trên hồ đều là du thuyền.
Thuyền của chúng ta vừa tiếp cận, Vệ Sóc tùy ý nhìn lướt qua, cũng không có quá nhiều chú ý.
Sau đó Lâm Uyển lén đưa tay ra, nhân cơ hội đem lụa đỏ cột vào thuyền Vệ Sóc.
Vệ Sóc thất tha thất thểu trở về khoang thuyền, người chèo thuyền kia hình như đã được phân phó, chỉ nghiêm túc cúi đầu chèo thuyền, cũng không nhìn về phía sau một cái.
Qua một lát, lại có một chiếc thuyền tới gần, rèm vén lên, từ trong khoang thuyền đi ra một nam tử vóc người thấp bé, gương mặt hắn khô gầy, phía dưới ánh mắt một mảnh xanh tím. Lâm Uyển thấy, vô cùng ghét bỏ.
“Người này là biểu công tử nhà Trần huyện lệnh, thời gian trước vừa tới trong huyện, hắn liền đối với ta nói lời vô sỉ, bị ta đánh một trận!”
Hai chiếc thuyền đến gần, biểu công tử kia bỗng nhiên lắc mình một cái, nhảy lên thuyền của Vệ Sóc. Động tác của hắn nhẹ nhàng, thân thủ thập phần linh hoạt, nhìn giống như có chút công phu trong người.
Hắn cười tà một tiếng, mở cửa khoang đi vào.