Chương 6:
Kỳ Vân Chương chỉ nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng im lặng cùng với đối tác rời đi.
Bởi vì bố mẹ đi công tác nửa năm nên tôi vẫn ở nhà của Kỳ Vân Chương.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, anh mới quay về.
Trái tim luôn thấp thỏm của tôi đập ngày càng nhanh theo tiếng bước chân dần đến gần của người đàn ông ngoài cửa.
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Tôi giả ch.ế.t bất động.
“Mở cửa.”
… Tối nay trốn không thoát rồi.
Tôi lề mề đi qua, mở cửa ra.
“Chú nhỏ.”
Mùi rượu của người trước mặt xộc thẳng vào khoang mũi tôi.
Không ngẩng đầu lên mà tôi cũng biết là anh đang giận.
“Tối nay ăn cơm với bạn thế nào?”
“Khá tốt.”
Trong giọng nói cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
Kỳ Vân Chương im lặng nhìn tôi hồi lâu rồi mới cười rất nhạt: “Vậy em đi ngủ sớm một chút.”
Tôi nhìn bóng lưng xoay người rời đi của anh, có chút cô đơn, quỷ thần xui khiến mà kéo ống tay áo anh.
“Anh giận sao?”
Kỳ Vân Chương đưa lưng về phía tôi, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.
Tôi đột nhiên không muốn làm khó anh nữa.
Thật ra anh không làm gì sai cả.
Hai năm trước, anh không thích tôi mà từ chối là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Cho dù là về mặt tình cảm hay về mặt đạo đức.
Sau đó nữa, anh đọng lòng nhưng lại không thể không áp chế, chờ tôi lớn lên.
Tất cả những gì anh che giấu dưới vẻ thờ ơ hờ hững là sự buồn bã vô tận.
Tôi tiến lên trước một bước, ôm lấy eo anh từ phía sau.
“Anh có gì mà giận chứ, em đâu có thích cậu ấy.”
Kỳ Vân Chương xoay người, trong mắt có dấu vết vỡ vụn.
“Vậy em thích ai?”
Tôi cong môi, trả lời từng chữ một.
“Kỳ, Vân, Chương.”
Vừa dứt lời thì đã bị anh đẩy vào phòng ngủ của anh, đè lên cửa.
Nụ hôn rơi xuống.
Anh không có kiên nhẫn, giọng điệu ra lệnh.
“Mở ra.”
Trong khoảnh khắc miệng hé mở, hơi thở lập tức bị anh cắn nuốt hết.
Kỳ Vân Chương giữ lấy vai tôi, lực đạo hung hăng không để lại chút chỗ trống nào.
Vào lúc sắp hết oxy, tôi mới cảm thấy mình được dần dần buông ra.
Bàn tay đặt trên vai trượt xuống giữa eo.
Kỳ Vân Chương chậm rãi lùi lại.
“Cho nên hôm nay em gặp mặt cậu ta làm gì?”
Tôi mở miệng hít thở, nói chuyện đứt quãng.
“Chính thức, từ chối cậu ấy. Cũng coi như, là, có một lời giải thích.”
“Làm tốt lắm.” Kỳ Vân Chương nói.
Trong bầu không khí ấm áp mập mờ, điện thoại của tôi lại không đúng lúc mà vang lên.
Tôi lấy ra mở màn hình lên.
“…”
Là Hà Dự.
Kỳ Vân Chương lùi lại hai bước, dựa vào chiếc bàn sau lưng, cười hất cằm lên.
“Nghe đi.”
Tôi do dự mấy giây, với suy nghĩ tôi và Hà Dự trong sạch, tôi nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
“Sở Nguyệt, tớ thật sự thích cậu.”
Còn không bằng không nghe!
Hà Dự hình như uống nhiều rồi, nói chuyện có chút mơ hồ.
Kỳ Vân Chương cắn một điếu thuốc, nghe thấy những lời này thì cúi đầu cười lạnh.
Anh đón lấy điện thoại của tôi, hút một hơi thuốc. Trong giọng nói ẩn chứa ý cười mỉa mai.
“Cậu bạn này, cô ấy cũng thật sự không thích cậu đâu, cậu cần gì phải làm vậy chứ?”
Kỳ Vân Chương vừa nói vừa dùng tay mơn trớn đôi môi hơi sưng vì bị hôn của tôi.
Cái hành vi chế nhạo kẻ thất bại, thể hiện sự thành công này, anh làm mãi không biết mệt.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, sau đó truyền đến tiếng ném ly.
Kỳ Vân Chương châm chọc cười, trực tiếp cúp máy rồi ném điện thoại cho tôi.
Tip: You can use left, right, A and D
keyboard keys to browse between chapters.