“Giang tổng, anh nhanh lên một chút.”
!!!
Giọng nói dịu dàng mà hờn dỗi, là Tống Thanh Nguyệt.
“Ừm.” Một giọng nam trầm thấp khác vang lên, là Giang Tự.
“Nhanh một chút.” giọng nói của Tống Thanh Nguyệt mang theo chút gấp gáp không thể nhịn được.
“Được, rất sẵn lòng.”
Tôi bịt miệng lại, không thể ngừng run rẩy.
Đúng là anh, giọng nói của Giang Tự, cho dù là cháy thành tro tôi cũng nghe ra được.
Họ thực sự đã đâm sau lưng tôi trong văn phòng…
Thật không thể tin được, người đàn ông hôm qua vẫn còn ôm tôi, gọi tôi là cục cưng.
Hôm nay lại nói với người phụ nữ khác rất sẵn lòng.
Ha ha.
24.
Tất nhiên tôi cũng không phải là dạng dễ bị bắt nạt.
Tôi cổ vũ bản thân mình.
Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Không có việc gì, không có việc gì, nhìn thấy hình ảnh gì cũng không cần hoảng hốt. Tôi có thể buông anh ta một lần, là có thể buông anh ta lần thứ hai. Đàn ông mà, cũ không đi mới không đến. Tôi hẳn là đã lấy được sự quyết đoán của Tống Thanh Nguyệt, một năm đổi ba bạn trai, không mang hình dáng trùng lặp.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Lấy điện thoại di động ra, bật toàn bộ đèn của công ty lên.
Tôi cũng muốn nhìn xem hai người bọn họ ở chỗ này làm ra loại chuyện xấu xa gì.
Ngay khi đèn bật.
Tôi mơ hồ.
Giang Tự và Tống Thanh Nguyệt cũng mơ hồ.
“Hai người các người, ngồi xổm trên mặt đất làm gì vậy?” Tôi là người đầu tiên đặt câu hỏi.
Giang Tự phản ứng tương đối nhanh.
Anh nhanh chóng chạy đến chỗ bộ điều khiển đèn và tắt đèn.
Sau đó anh ấy kéo tôi ngồi xổm xuống đất.
Tôi:? ? ?
Giang Tự kéo tôi đến bên cạnh họ.
“Suỵt, Lưu tổng vừa mới rời đi không lâu, nếu thấy đèn văn phòng sáng lên, anh ấy nhất định sẽ quay lại.” Tống Thanh Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, nghịch nghịch chiếc laptop đặt trên sàn. “Bản sao sẽ hoàn thành trong mười phút nữa, tiếp tục kiên trì nhé.”
“Các người làm gì ở đây?” Tôi cũng học cách hạ thấp tông giọng của mình.
Giang Tự đặt hai chân dưới mông tôi: “Nếu ngồi xổm thấy mệt, thì có thể ngồi lên đùi của anh.”
“Mấy người tém lại coi, đừng bắt tôi ăn cơm chó.” Tống Thanh Nguyệt cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo chút ghét bỏ.
Mười phút sau, máy tính hiển thị rằng các tập tin đã được chuyển giao.
Tống Thanh Nguyệt cầm ổ cứng.
“Giang tổng, cảm ơn, hợp tác vui vẻ,”
“Hợp tác vui vẻ.” Giang Tự cũng cười hưởng ứng.
“Này, hai người đang làm gì vậy?” Tôi không thể kiềm chế được nghi hoặc trong lòng.
“Khi về anh sẽ kể lại cho em, ngoan nhé.” Giang Tự xoa xoa đầu tôi.
Tục ngữ có câu, cuộc chiến thương mại đơn giản nhất, thường chỉ cần lấy được hồ sơ vi phạm pháp luật của đối phương, là có thể làm cho đối phương cả đời không thể trở mình được.
Trong hai tháng này, Tống Thanh Nguyệt giả vờ đầu hàng Lưu tổng, muốn bắt lấy điểm yếu của Giang Tự. Giang Tự cũng hùa theo hắn, thậm chí còn cố ý lộ ra sơ hở, đợi đối phương buông lỏng cảnh giác lại một lưới bắt hết.
Đào hố mấy tháng, Lưu tổng cuối cùng cũng ngã ngựa.
Giang Tự và Tống Thanh Nguyệt đã thu hồi được tổn thất hơn trăm triệu của công ty, cũng thuận lợi lật đổ Lưu thị.
Là một nhân viên nho nhỏ, cuộc đấu đá giữa những lãnh đạo cấp cao này đương nhiên tôi không thể hiểu nổi rồi.
Tóm lại không bao lâu sau, công ty đã thay đổi.
Mà cái bài weibo Tống Thanh Nguyệt đăng, cũng không phải là để chỉ Giang Tự, mà là mục tiêu mới của cô, một ca sĩ dân ca, đương nhiên, cô nàng lại một lần nữa thành công.
Trong bữa tiệc cuối năm của công ty.
Với tư cách là giám đốc mới, Giang Tự sẽ lên sân khấu phát biểu.
Tôi ngồi dưới sân khấu, nhìn anh ấy rạng rỡ ở bên cạnh sân khấu.
Tôi tự tay chọn cho anh một bộ âu phục màu xám đậm, phối hợp với cà vạt nền tím.
Tôi nhìn anh, anh đang cúi đầu ấn điện thoại, một lúc sau, điện thoại của tôi rung lên hai lần.
“Vãn Vãn, anh sẽ cho em một niềm vui bất ngờ.”
??? Tôi gửi ba dấu chấm hỏi.
Lời chưa kịp nói xong, người dẫn chương trình đã mời Giang Tự lên sân khấu phát biểu.
Hàng trăm người trên khán đài chăm chú nhìn anh, các nữ đồng nghiệp trong công ty cũng đã lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh.
Chỉ thấy Giang Tự sửa sang lại vạt áo, sau đó đảo mắt qua đám đông nhìn về phía tôi.
“Cảm ơn mọi người đã đề cao tôi và cho tôi cơ hội đứng ở nơi này. Về mặt chính thức, tôi sẽ không nói gì thêm. Tôi đứng đây hôm nay vì muốn cảm ơn một người. Chính là cô ấy, vì đã luôn giúp tôi giữ vững con người thật của mình. Cô ấy là dũng khí của tôi, là tín ngưỡng và là ánh sáng của tôi…”
Khúc sau Giang Tự nói rất nhiều, tôi cũng không nghe rõ.
Khi tầm mắt mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng mình tim đập.
Giang Tự ở trước mặt mọi người, đi tới bên cạnh tôi.
Hứa Lỵ đứng bên cạnh tôi đang tự ấn nhân trung của mình. Tống Thanh Nguyệt tách tách chụp ảnh gửi cho bạn trai mới của cô ấy. Ngay cả người quản lý luôn tỏ ra hung dữ của tôi cũng mỉm cười.
Họ cùng nhau đẩy tôi về phía Giang Tự.
Giang Tự nhìn về phía tôi, đáy mắt rực sáng.
Khi đến trước mặt tôi, anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra, quỳ một gối xuống đất.
“Lâm Vãn Vãn, anh chờ ngày này rất lâu rồi. Từ bảy năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy em, đến tận bây giờ, mỗi một ngày của anh đều mong chờ ngày này, em, nguyện ý gả cho anh không?”
Tôi cảm thấy mình không thể thở nổi.
Trong tiếng la lớn của mọi người.
Tôi thốt ra câu: “Em đồng ý.”
Phiên ngoại:
Ngày đầu tiên chính thức trở thành vị hôn thê của Giang Tự. Tôi kéo anh đi cùng với lòng đầy lo lắng.
“Đây có được coi là chuyện tình chốn công sở không? Không phải bị công ty cấm sao? Có ảnh hưởng đến công việc của anh không? Anh vừa được thăng chức mà.”
Giang Tự hôn trán tôi một cái: “Sau này, đều do anh quyết định.”
Giang Tự luôn nói rằng tim anh đã phẫu thuật, không thể vận động mạnh.
Tôi thường chạm vào vòng eo cay đắng của mình để suy nghĩ về cuộc sống.
Anh ấy gọi đây là không thể vận động mạnh?
Cái tên Giang Tự này có vẻ đã hiểu lầm ý nghĩa của chữ “vận động mạnh” rồi.
Còn chưa kịp hoàn hồn, thì một giây sau, nụ hôn của anh ấy lại rơi xuống môi tôi.
Này, tôi nói, tôi mới là người đã từng phẫu thuật tim à?