Minh Tinh Thánh Thiện

Chương 7



Chương 7:

Ý tưởng kinh doanh của Cố Ngôn Châu rất nhạy cảm và chính xác.

Chương trình vừa mới bắt đầu chuẩn bị, đã có hơn 10 người nổi tiếng đăng ký giai đoạn đầu tiên.

Hóa ra đa số đều không trong sạch, muốn đến để tẩy trắng mà thôi.

Bọn họ không biết tôi chỉ có thể nói thật, nên nhét cho tôi đủ loại quà cáp, còn có thẻ ngân hàng với số dư khủng.

Tôi trả lại từng người một và nói thẳng với họ: “Mọi người phải suy nghĩ rõ ràng, tôi thực sự chỉ có thể nói thật thôi.”

Một số ngôi sao rút lui không tham gia nữa, một số người thì không.

Ví dụ như Hồ Minh đang ngồi trước mặt tôi, phì phèo khói thuốc.

Gần đây anh ta dính vào một vụ bê bối.

Vụ bê bối khiến anh ta mất đi một số hợp đồng và phải trả rất nhiều khoản bồi thường thiệt hại.

Anh ta đã đăng rất nhiều văn bản thanh minh, nhưng tôi đã biết rằng những vụ bê bối đó là sự thật.

Hồ Minh ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của tôi với thái độ kiêu ngạo, thản nhiên mỉm cười với tôi:

“Cô Lương, “chỉ biết nói sự thật” là thế nào?”

Tôi mỉm cười: “Theo nghĩa đen.”

Trong làn khói, anh ta nén cười, nheo mắt nhìn tôi.

Tôi không thay đổi vẻ mặt: “Bây giờ bỏ vẫn còn kịp.”

“Còn nữa, lần sau đừng hút thuốc trong nhà nhé.”

Tôi xua tan làn khói ngột ngạt trước mặt, không còn che giấu sự khó chịu nữa.

Ánh mắt Hồ Minh dần lạnh lùng, anh ta thản nhiên hút thêm một điếu thuốc rồi từ từ thở ra về phía tôi.

Quản lý của anh do dự một lúc, cúi đầu thấp giọng nói:

“Anh à, thôi đi, người này hình như… điên thật rồi.”

Hồ Minh quay lại trừng mắt nhìn anh, giọng nói thiếu kiên nhẫn:

“Thôi đi? Thế cậu bồi thường vi phạm hợp đồng nhé?”

Quản lý không nói nữa.

Hồ Minh nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi lấy lại thẻ ngân hàng, chế nhạo:

“Lương tiểu thư, tôi biết cô không thiếu tiền, tôi cũng biết cô lợi hại, có thể tìm được 3 kim chủ.”

“Nhưng nếu cô không muốn tiền, cô cũng muốn sống chứ, phải không?”

Anh ta hạ giọng và mỉm cười hung dữ.

“Cô có biết phía sau tôi là ai không?”

Anh ta đứng dậy, đặt tay lên bàn của tôi, tiến lại gần tôi: “Người đứng sau tôi, là Giang thị.”

“Cô không biết, khi tôi mới ra mắt, tôi đã được Tập đoàn Giang thị cung cấp tài nguyên.”

“Mà theo tôi được biết, Giang Dật Xuyên hình như rất ghét cô.”

Khi nghe cái tên này, lòng tôi khẽ động.

Hồ Minh vẫn đang tiếp tục.

“Vậy, Lương tiểu thư.”

Anh ta đưa điếu thuốc vào miệng, thản nhiên ký hợp đồng rồi mỉm cười nhìn tôi:

“Thông minh lên, chỉ cần vài câu nói dối là đôi bên cùng có lợi”.

Anh ta lại ném thẻ ngân hàng trước mặt tôi:

“Nếu như còn bướng bỉnh như vậy thì thật lấy làm tiếc.”

“Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng còn gì cả.”

“Chúng ta hãy cùng nhau xuống địa ngục.”

Anh ta nhướng mày, thổi một vòng khói khác vào tôi, vứt tàn thuốc còn lại vào đĩa trái cây trên bàn tôi, mỉm cười rồi bỏ đi.

Tôi nhìn đĩa trái cây nát vụn.

Thằng dở hơi này.

Tự đi chết một mình đi ạ.

Sau khi tan làm mệt mỏi, tôi vừa rời khỏi văn phòng đã nhìn thấy Âu Trạch và Cố Ngôn Châu đang ngồi ở sảnh công ty.

Hai người ngồi quay lưng vào nhau, không để ý đến đối phương.

Tôi bó tay luôn đấy.

Ngày này, tôi đã liên lạc với rất nhiều người và thu được rất nhiều thông tin quan trọng, đủ để chứng minh bê bối của Hồ Minh là sự thật.

Hơn nữa, hành vi của người này còn tệ hơn những gì tôi nghĩ.

Bây giờ, tôi không còn sức lực để đối phó với hai người đàn ông này nữa.

Tôi cố gắng lẻn đi một cách lặng lẽ.

Kết quả Cố Ngôn Châu nhìn thấy tôi: “Lạc Lạc!”

Anh bước thẳng tới, giơ túi giấy trên tay về phía tôi: “Anh mang sushi cho em, còn có món lươn em thích.”

Âu Trạch từ phía sau sải bước đi lên, liếc anh ta một cái: “Để chị ăn đồ mua bên ngoài?”

“Chị, em dẫn chị đi trung tâm thương mại ăn nhé.”

Tôi bị đau đầu.

“Hai người, hôm nay tôi không muốn ăn gì, cho tôi về đi. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”

Âu Trạch: “Vậy em đưa chị về.”

Cố Ngôn Châu hừ lạnh một tiếng: “Dùng chiếc xe mô tô tồi tàn của cậu?”

Âu Trạch nổi gân xanh: “Nói lại lần nữa xem, là xe gì?”

Tôi:…

Tôi nhân cơ hội lẻn đi, bắt taxi về nhà.

Về nhà cũng không thể yên được.

Mèo mập tha đống đồ hộp lên giường, bây giờ giường tôi là một đống lộn xộn.

Bất lực, tôi cũng lười gọi lại cho bảo mẫu.

Tôi tháo khăn trải giường và chăn bông bẩn ra rồi tìm bộ khác.

Tôi giũ tấm ga trải giường ra, và có tiếng lạch cạch trên sàn nhà.

Tôi nhìn xuống và thấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý màu xanh lam.

Là Giang Dật Xuyên tặng nó cho tôi.

Tôi cười vui vẻ, tôi tìm kiếm nó bấy lâu nay, hóa ra là ở chỗ này.

Sợi dây vòng mảnh, mặt đá quý màu xanh không lớn nhưng rất tinh xảo, tỏa ra ánh sáng trong trẻo và tĩnh lặng.

Tôi đeo chiếc vòng này rất lâu cho đến một ngày nó đột nhiên biến mất.

Tôi tìm đi tìm lại không thấy, Giang Dật Xuyên ngồi ở trên sô pha cười nhìn tôi: “Đừng tìm nữa, anh tặng em cái khác.”

Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy viên đá quý màu xanh nào đẹp đến thế.

Những chiếc vòng khác mà anh ấy gửi cho tôi đều bị cất dưới đáy hộp.

Và… đã rất nhiều ngày rồi tôi chưa có gặp anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.