Mang thai đến tháng thứ 9, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa nhưng Trì Viên lại là người khó chịu nhất.
Bởi vì đại sư đã nói… Thời gian mang thai không thể làm chuyện kia, nếu không Trì Viên sẽ phải cả đời mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh, xui xẻo đến già.
Vì sự an toàn của tôi và con. Anh nhịn!
Tôi muốn dưỡng thai ở nhà cũ nên Trì Viên đã cho xây dựng lại căn nhà theo đúng hình dáng trước đây. Tất nhiên là nó được thiết kế riêng để vừa không mất đi hình dạng cũ, lại vừa an toàn trong bất cứ tình huống nào.
Tiền Độ cũng dọn vào nhà bên cạnh.
Tên này vẫn như cũ luôn miệng muốn gia nhập với chúng tôi, nhưng mà lần này nó lạ lắm…
Ban đêm, Trì Viên có lúc nhịn không được, sẽ đi tắm nước lạnh. Mà Tiền Độ luôn xuất hiện đúng lúc, hỏi han ân cần.
Đưa khăn tắm, túi nước ấm cho hắn.
Làm cho thời gian mang thai của tôi cũng có chút lo sợ, sợ không cẩn thận, ông xã bị tên biến thái này cướp mất.
Mà Trì Nhân vẫn giữ nguyên tinh thần hết mình theo đuổi tình yêu của mình.
Tiền Độ ở ngoài cửa phòng tắm lấy khăn tắm cho Trì Viên, cô liền đi theo phía sau Tiền Độ, đưa đồ ăn khuya cho anh, khoác áo khoác.
Bốn người, lại thành một vòng tuần hoàn kì cục.
Cuối cùng.
Khi hắn không biết lần thứ bao nhiêu dán lên phía trước, Trì Viên rốt cục bộc phát, xách cổ áo hắn và Trì Nhân ném ra ngoài sân.
Tiền Độ bỗng dưng xoay người lại, nhét vào trong tay hắn một tấm thẻ nhỏ.
“Anh, chịu không nổi thì thả lỏng một chút, chị dâu để em chăm sóc cho.”
“Cút!”
Tiền Độ lại bị đá ra khỏi cửa.
Tôi mang băng ghế nhỏ ở trong sân xem náo nhiệt, nhìn Tiền Độ xám xịt bị ném ra cửa, cười đến đau cả bụng.
Đêm đó.
Tôi mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ tôi thấy Trì Viên và tôi. Nắm tay nhau ngồi ở băng ghế dài, mỉm cười nhìn một nhóc con chạy đằng trước, đuổi theo sau là Tiền Độ và Trì Nhân. Tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp khu nhà cũ.
Tỉnh dậy tôi thấy mắt mình ươn ướt. Đó không phải là cuộc sống tôi vẫn hằng ao ước từ khi còn nhỏ sao? Một gia đình êm ấm, một đứa con ngoan ngoãn, những người bạn tốt. Chỉ cần vậy thôi.
Cửa phòng mở ra, Trì Viên đi vào. Anh bưng ly sữa ấm vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
“Bà xã, uống…”
Lời còn chưa dứt.
Dưới chân trượt một cái, cốc sữa rơi xuống đất vỡ tan, sữa trong cốc chính xác hất thẳng vào mặt tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng liếm môi, đem sữa dính bên khoé miệng liếm hết.
Thật ngọt ngào!!!
Trì Viên lúc đứng lên vừa vặn nhìn thấy động tác của tôi. Cả người liền cứng đờ, trong mắt bùng lên một ngọn lửa.
Thấy hắn tới gần, tôi vội vàng chìa cái bụng đã to vượt mặt lên cho hắn xem:
“Ông xã, đại sư đã dặn là trong thời gian mang thai không thể làm mà.”
“Ừ.”
Trì Viên đáp lời, giọng nói hơi khàn, vừa nói vừa đè tôi xuống giường.
“Đại sư nói không thể vượt qua ranh giới, nhưng… Không nói không thể làm chút động tác nhỏ mà. Anh thật sự là nhịn không nổi nữa rồi…”
Đúng vậy, tôi và Trì Viên đã kết hôn rồi. Sau khi Tiền Độ xuất viện thì chúng tôi đi đăng ký. Tiền Độ nhất quyết đòi đi theo làm chứng. Vì vậy, trong cục dân chính xuất hiện cảnh tượng kì lạ như sau:
Tôi và Trì Viên ngồi làm thủ tục.
Tiền Độ như hung thần ác sát ngồi đằng sau nhìn chúng tôi chằm chằm. Như là chỉ chờ tôi có một chút hối hận thôi thì hắn sẽ lập tức kéo tôi ra khỏi đây vậy.
Trì Nhân thì vẫn như cũ ngồi cạnh Tiền Độ, giúp hắn lau mồ hôi chảy ra do căng thẳng.
Dưới ánh mắt của hắn tôi cũng căng thẳng.
May là Trì Viên luôn nắm lấy tay tôi.
Cuối cùng sau khi đóng dấu và chụp ảnh.
Tôi và Trì Viên đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
……
Anh thật sự là không làm đến bước cuối, nhưng cũng làm cho tôi mệt muốn ch.ết. Tay mỏi quá đi!!!
“Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Tôi lườm hắn một cái, còn chưa nói gì, ngoài cửa sổ phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:
“Sủi cảo ăn với dấm đi. Lão tử sắp chua đến ch.ết rồi.”
Tôi hít sâu một hơi, quát:
“Tiền Độ!”
Người nọ cuống quít giải thích. “Anh không có nghe lén! Anh lâu lắm không làm loại chuyện xấu hổ này rồi, anh chỉ là đúng lúc đi ngang qua muốn hỏi hai người ăn gì thôi. Không tin hai người có thể hỏi Trì Nhân xem. Trì Nhân, em nói đi.”
Bên cạnh truyền đến âm thanh ngại ngùng của Trì Nhân:
“Anh, chị. Đúng là như vậy đó.”
“Trì Viên!”
Tôi gằn giọng.
“Anh đi ra ngoài đánh tên biến thái kia to đầu cho em.”
Anh hôn tôi một cái rồi nói.
“Tuân lệnh bà xã!”
Bên ngoài liền truyền đến tiếng hét sợ hãi của Tiền Độ và tiếng cười vui vẻ của Trì Nhân.
Tôi cũng bất giác mỉm cười.
-Hoàn-