Hữu Duyên

Phần 5



Phần 5:

14.

Câu nói này vang vọng trong đầu tôi suốt cả buổi chiều.

Lục Vũ đã có một vị hôn thê mà anh ấy sắp kết hôn…

Khi tôi chuẩn bị tan làm, trưởng phòng yêu cầu tôi đưa tài liệu cho sếp.

Lúc tôi bước vào, Lục Vũ vẫn đang nghe điện thoại.

Tôi chỉ nghe được câu cuối cùng: “Được, cứ để cô ấy đợi tôi ở nhà.”

Tim tôi lập tức lạnh đi.

Lục Vũ cúp điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao vậy?”

Tôi giơ tập tài liệu trong tay lên.

“Phiền sếp ký giúp tôi.”

Lục Vũ sau khi ký xong, cảm giác như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.

Tôi cố chịu đựng sự cay đắng trong lòng, chủ động nói.

“À, sếp Lục, tối nay tôi sợ không tới nhà anh nấu cơm được. Một người bạn của tôi mới rủ tôi qua chỗ cô ấy chơi.”

“À.” Lục Vũ đưa tài liệu nhưng tôi thấy anh ấy có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, cứ gọi cho tôi nếu em cần bất cứ điều gì.”

Vừa quay người lại, mắt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi nhìn máy tính như người mất hồn, tự cười nhạo bản thân với sự tự ti. May mà tôi đã biết được điều này từ các đồng nghiệp của mình.

Nếu không thì chẳng phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết tội tiểu tam sao?

Sau khi tan làm, Lục Vũ vội vàng rời đi.

Đây không phải là phong cách tham công tiếc việc của anh ấy.

Tối nay anh ấy có một cuộc hẹn với hôn thê của mình

Tôi hít một hơi thật sâu để kìm lại sự chua chát trong lòng.

Từ giờ trở đi, người đàn ông này sẽ không còn ở trong trái tim tôi.

15.

Trong vài ngày tiếp theo, Lục Vũ ngày nào cũng đi muộn về sớm. Thậm chí còn rời đi vào buổi trưa.

Tôi không thể kiềm chế được lòng mình nên đã phải phàn nàn với người bạn qua mạng.

“Tớ quyết định rồi. Tốt nhất tớ nên trả lại tiền.”

Đối phương gửi lại ba dấu hỏi.

“Tại sao vậy?”

“Cậu không hài lòng với sếp của mình à?”

“Cậu có tình yêu mới à?”

Tôi cười khổ một mình: “Đó là nghiệt duyên chứ không phải hữu duyên.”

Tôi trước đây còn mơ ước nối lại mối quan hệ với anh ấy nhưng không ngờ mọi chuyện lại như này.

Lục Vũ là một tên cặn bã.

Tôi tuân thủ nguyên tắc xa tầm, xa tâm, bắt đầu làm việc chăm chỉ mỗi ngày. Nhưng Lục Vũ cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt tôi nhiều hơn, thậm chí còn công khai gửi tin nhắn WeChat cho tôi trong giờ làm việc.

“Sau giờ làm nhớ về nấu cơm cho tôi nhé.”

Tôi cau mày và không trả lời.

Có vẻ như vợ sắp cưới của anh ấy không có ở nhà?

Đồ khốn…

Quá chán nản, tôi viết lại một tờ IOU khác và ký tên Lâm Húc Húc.

“Sếp Lục, tôi xin lỗi. Tôi nghĩ trả lại tiền sẽ tiện hơn.”

Gửi xong, tôi úp ngược chiếc điện thoại xuống bàn rồi đi lấy tách cà phê. Trái tim tôi không còn nhói đau vì anh ấy nữa.

Ngày hôm sau, Lục Vũ đến làm việc với một chiếc túi vải Stitch quen thuộc.

Tim tôi thắt lại.

Tôi cúi đầu muốn chạy vào vệ sinh. Không ngờ tên này lại trực tiếp nắm lấy tay tôi.

“Tôi mang đồ đến cho em. Thời gian vừa rồi có hơi bận.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy những lời nói kia không có chút nào gây hiểu lầm. Nhưng sau đó, Lục Vũ lại bổ sung thêm một câu.

“Nếu em thiếu gì thì cứ qua nhà tôi lấy.”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt đồng nghiệp liền đổ dồn vào tôi. Đồng nghiệp thân thiết của tôi khẽ tặc lưỡi và giơ ngón tay cái lên.

“Đừng nói nhảm…”

Tôi nghiến răng nói nhỏ.

Lục Vũ đút hai tay vào túi quần, thờ ơ chớp mắt.

Ngay khi tôi định nói thêm vài lời thì điện thoại di động trong túi tôi đột nhiên reo lên.

Tôi vội áp điện thoại vào tai.

“Xin chào.”

“Cô Lâm, người đàn ông quấy rối cô lúc nửa đêm lần trước đã bị bắt.”

Bởi vì ở gần nên Lục Vũ cũng nghe được.

Phản ứng của người đàn ông này nhanh hơn tôi. Anh lập tức quay người và đi về phía thang máy.

Thấy tôi không nhúc nhích, anh quay lại nhướng mày giục tôi: “Em không đi à?”

16.

Tôi có thể nhìn thấy sự hóng hớt trong ánh mắt của các đồng nghiệp.

Nghĩ đến vị hôn thê của anh ấy…

Tôi nở một nụ cười rồi trả lời lịch sự.

“Không cần đâu sếp Lục, tan làm tôi sẽ tự đi.”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt Lục Vũ nhưng có vẻ rất tệ.

Văn phòng rơi vào im lặng trong giây lát.

Khi Lục Vũ đi ngang qua tôi, ngay cả cơn gió theo sau cũng mát lạnh.

Mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn của bạn qua mạng.

“Gần đây thế nào rồi?”

“Mình cảm thấy ông chủ của cậu bình thường mà. Cậu không thể suy nghĩ lại à?”

Tôi trả lời dứt khoát: “Không thể được. Mình có chính kiến của bản thân. Nếu anh ta quấy rối lần nữa, mình sẽ từ chức.”

“???”

“Anh ta đã làm gì với cậu vậy?”

“Nói cho tớ nghe thử xem.”

Buổi tối sau khi tan làm, tôi đến thẳng đồn cảnh sát.

Người cảnh sát liên lạc với tôi đã đưa tới một người đàn ông thô kệch.

Hắn ta nhìn tôi khi cảnh sát không chú ý. Có một chút khinh thường và bỉ ổi. Sau đó, khi cúi đầu xuống, hắn ta lại tỏ vẻ thành thật thừa nhận sai lầm của mình.

“Cô Lâm, hắn định đột nhập để trộm. Cũng may đêm đó phản ứng của cô khá tỉnh táo.”

Tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ về đêm đó. Tôi lấy tiền bồi thường ổ khóa rồi vội vã rời khỏi đồn công an.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu như ai đó nhìn chằm chằm sau lưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.