Sáng sớm hôm sau Phó Trác đã đi rồi, tôi khôi phục lại một chút sức lực, thu dọn đồ đạc của mình gọi người đại diện tới đón tôi rời đi.
Cùng một cái hố ngã một lần là đủ rồi, lại ngã vào tiếp thì cần gì sống thêm một kiếp.
Kế tiếp, tôi phải tính toán món nợ với Trương Nhược Tĩnh. Cô ta chính là kẻ thuê người giết tôi.
Tôi không biết tại sao cô ta lại làm như thế với tôi. Chúng tôi chỉ gặp ngau đúng một lần mà cô ta đã ra tay tàn độc như vậy, hành hạ tôi đủ mọi cách để khiến tôi chết thảm. Nhưng không sao, lý do cô ta có thể giữ lại xuống địa ngục rồi nói.
Có lẽ chuyện tôi bỏ đi đối với Phó Trác mà nói chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng. Hắn không tìm tôi.
Lần gặp lại đầu tiên là tụ hội thương mại giống như trước, bên cạnh Phó Trác vẫn là Trương Nhược Tĩnh.
Hai người trong ánh đèn sáng trưng cùng những người khác ăn uống linh đình, trên mặt lộ ra nụ cười khéo léo.
Tôi cho rằng đã lâu như vậy bản thân đã có thể chấp nhận, nhưng khi nhìn thấy Trương Nhược Tĩnh, hô hấp tôi vẫn dồn dập như chết đuối! Mồ hôi to như hạt đậu theo gò má chảy xuống. Trên người có cảm giác đau đớn, ký ức cũ lại một lần nữa sống lại!
Thân thể dơ bẩn của đám đàn ông kia, buồn nôn trêu đùa, thủ đoạn hạ đẳng khiến người ta khó có thể thừa nhận, để lại vết thương chảy máu trên người tôi. Tôi đau đến ngất đi, lại bị tra tấn tỉnh lại, trong thống khổ vô tận, ngay cả nước mắt cũng cạn khô, thậm chí cầu xin bọn họ giết chết mình.
Khi đó, tôi còn tưởng rằng chỉ là vận khí của mình không tốt mới gặp được những kẻ này.
Nhưng không biết qua bao lâu, khi ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, tôi nhìn thấy một người phụ nữ loáng thoáng xuất hiện trước mặt tôi, bị máu trên mắt che khuất nhìn không rõ lắm.
Nhưng giọng nói kia rất quen thuộc, hôm nay cô ta mới vừa ở trước mặt tôi hỏi một câu: “A Trác, đây là ai thế? Em thấy anh vẫn nhìn chằm chằm cô ấy.”
Trương Nhược Tĩnh cúi người xuống, cô ta có vẻ rất hài lòng với bộ dạng thảm hại của tôi, trong mắt toát ra một tia mang ác ý, cười nói: “Mày đụng vào người không nên đụng. Đây là trừng phạt dành cho mày.”
Tôi lúc này đã nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn những tên đàn ông kia mặc quần áo vào, nâng thân thể của tôi giống như nâng rác rưởi ném vào trong hồ.
Tòm!
Sau một tiếng nước, tôi đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Vụ án năm đó, không có ai đưa tin.
Cảnh sát căn cứ hiện trường phạm tội để lại manh mối tìm được một người bị tình nghi, chỉ là người bị tình nghi kia là một bệnh nhân tâm thần, căn bản không thể chịu trách nhiệm hình sự, cuối cùng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần qua loa cho xong việc.
Đó là người chịu tội thay Trương Nhược Tĩnh tìm được.
Hôm nay gặp lại Trương Nhược Tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ở trong mắt tôi tựa như ác quỷ, tôi cảm giác mình sắp không nhịn được mà xông lên giết cô ta!
Tôi hít sâu vài hơi, run rẩy mạnh mẽ ngăn chặn hận ý mãnh liệt trong lòng.
Chưa đến lúc đâu. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được chứng cứ, bắt cô ta phải trả giá!
Không khí trong phòng tiệc quá ngột ngạt, một mình tôi lên sân thượng hít thở không khí.
Tôi không ngờ Phó Trác vẫn còn ở bên Trương Nhược Tĩnh, lúc tôi chết nhìn bộ dạng trời sập của hắn, tôi còn cho rằng cho rằng hắn yêu tôi biết bao nhiêu.
Thì ra hắn vẫn ở cùng một chỗ với hung thủ sát hại tôi, người tôi từng yêu nhất và người sát hại tôi.