Ngày Trương Nhược Tĩnh bị xử bắn, tôi lại đến trước mộ của tôi.
Lúc tôi đến, thấy bóng dáng gầy gò đang ngồi trước mộ.
Chưa đầy ba tháng, Phó Trác đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vẻ nhiệt huyết xưa kia đã không còn nữa, hắn cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt tĩnh mịch khi nhìn thấy tôi rốt cuộc đã thắp sáng một chút.
Tiếng gió gào thét, đôi môi khô nứt của hắn chậm rãi mấp máy.
“Em….Là em sao? Hân Hân…”
Giống như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn chăm chú nhìn tôi, mắt cũng không dám chớp một cái.
“Tôi biết, em là người mở video kia… Là em sao?”
Tôi nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói:
“Không phải.”
Ánh sáng trong mắt hắn lập tức tắt, chán nản cúi đầu, cười thảm một tiếng.
“Đúng vậy, người chết làm sao có thể sống lại? Là tôi tưởng tượng ra thôi.”
Tôi đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: “Đi đi Phó tổng, tôi nghĩ cô ấy còn sống, chỉ sợ cũng không muốn gặp lại anh.”
Lời nói của tôi giống như dao găm đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của hắn, thân thể Phó Trác dao động, hơi cong lưng.
Tuyết trên mặt đất giống như xích sắt nặng nề quấn quanh hai chân hắn, hai tay hắn nắm chặt, một lúc lâu sau mới lảo đảo đứng lên.
“Đúng vậy.” Cổ họng hắn hình như có giấy nhám mài, khô khốc nói:
“Tôi là người đã giết cô ấy.”
“Tôi là kẻ ngu xuẩn nhất trên đời này, lại còn muốn kết hôn với hung thủ đã giết cô ấy.”
“Nếu cô ấy dưới suối vàng có biết, chỉ sợ sẽ hận tôi đến chết!”
Tôi không nói gì, đặt một bó hoa hướng dương dưới bia mộ.
Một bên đặt một bó bách hợp, đó là hoa tôi từng thích nhất, hẳn là Phó Trác mang đến.
Nhưng bây giờ, tôi đã không thích loại hoa chỉ có mùi thơm này nữa.
Tôi thích hoa hướng dương, liều mạng ngẩng đầu, hấp thu ánh mặt trời cố gắng sống sót.
Tôi mở ô, rời đi trong gió tuyết đầy trời.
Phía sau truyền đến tiếng nức nở trầm thấp, lập tức thanh âm kia càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ tuyệt vọng bị thổi tan trong tuyết.
Phó Trác nhìn tôi gọi:
“Hứa Hân…”
Lần này, tôi không quay đầu lại.
____
Lúc nghe được tin tức của Phó Trác, là nửa năm sau.
Sau khi báo thù, tôi đem tất cả sự quan tâm đặt ở công việc, tôi dần dần thích diễn xuất, mỗi ngày đều cố gắng học diễn xuất, còn nhận không ít vai.
Có một nhân vật rất xuất sắc, tôi được đề cử giải Diễn viên mới xuất sắc nhất năm đó.
Trước buổi lễ trao giải, tôi đang muốn xuống xe bảo mẫu, người đại diện bên cạnh tôi đột nhiên biểu tình kịch biến, cau mày.
“Làm sao vậy? “Tôi thuận miệng hỏi.
“Phó Trác chết rồi.”
Tôi sửng sốt.
“Cái gì?”
Người đại diện do dự một lát, đưa điện thoại di động cho tôi.
“Nói là tự sát, nghe nói hắn từ sau chuyện đó suốt ngày nói chuyện linh hồn gì đó, công ty hắn cũng mặc kệ hắn đi khắp nơi tìm đại sư này nói cái gì… Muốn chiêu hồn?!”
Dù sao thời gian trôi qua rất lâu, đoán chừng là bị vong theo.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại.
Tiêu đề của tin tức là: “Phó Trác – người lèo lái Phó thị – nhảy lầu tự sát!”
Hình ảnh là một tấm vải trắng hình người nhô lên trên mặt đất, xung quanh vây quanh rất nhiều người.
Trong tay hắn còn nắm chặt một tờ di thư bị máu nhuộm thấu.
Trên đó chỉ có ba chữ.
Anh xin lỗi!
Tôi trầm mặc, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm xúc phức tạp, nắm lấy tay vịn mới không khiến mình lảo đảo.
Tôi ghét hắn.
Tôi đã từng yêu hắn như vậy, nhưng hắn gián tiếp hại chết tôi, còn muốn kết hôn với hung thủ sau khi tôi chết.
Những thứ yêu kia vì thế đều biến thành hận, thời điểm hận nhất tôi cũng từng hận không thể khiến hắn chết đi!
Nhưng hôm nay khi hắn thật sự đã chết, trong lòng tôi lại có chút không hiểu nổi…
Còn có một chút không biết vì sao… Đau lòng.
Không kịch liệt, lại mơ hồ, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Phó Trác có yêu tôi không?
Tôi không biết.
Nếu là yêu tôi, làm sao có thể đối xử với tôi như vậy khi tôi còn sống, sau khi tôi chết hắn cũng chỉ chán chường một đoạn thời gian, sau đó vẫn tiếp tục hôn ước với Trương Nhược Tĩnh.
Nhưng nếu không yêu tôi, tại sao hắn lại sụp đổ đến không sống nổi sau khi biết được chân tướng cái chết của tôi?
Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu tuyệt vọng, mới có thể như vậy? Từ tầng 28 nhảy xuống….
Tôi không hiểu, cũng không muốn nghĩ nữa.
Người đại diện nhìn sắc mặt tôi một cái, nhỏ giọng nói: “Hay là, chúng ta đi xem xem!”
Tôi cúi đầu và nhìn vào bức ảnh.
Hồi lâu sau, tôi nhẹ giọng mở miệng:
“Không cần. Người chết là hết rồi.”
Tôi đã chết một lần, Trương Nhược Tĩnh đã chết, bây giờ, hắn cũng đã chết.
Cứ để cho chuyện quá khứ cũng theo đó mà bị chôn vùi triệt để đi.
“Đi thôi.”
Tôi ngồi thêm một lúc nữa. Đặt điện thoại xuống, nhấc váy lên.
Vừa xuống xe, chung quanh đều sáng lên vô số đèn flash.
“Thẩm Dịch An!” Các phóng viên liều mạng hô, hấp dẫn tầm mắt tôi: “Nhìn phía này!”
Tôi nở nụ cười, đi về phía nơi có nhiều ánh sáng nhất!
Tạm biệt, Hứa Hân.
Chào Thẩm Dịch An.
-Hết-