“À, bữa ra mắt thì sao? Chừng nào đi? Em chọn được chỗ chưa?”
Nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Châu, tôi nghẹn lại, gõ gõ chữ.
Chuyện này phải nói nói sao với với anh ấy đây?
Cân nhắc một hồi, tôi nhắn: “Vẫn chưa quyết định được. Khi nào bọn em bàn xong sẽ nói với anh nhé.”
“Được.”
Có vẻ như lúc nào anh cũng rất dễ nói chuyện.
Tôi để điện thoại qua một bên, cố gắng tập trung giải câu hỏi kia. Cuối cùng thì sau 20 phút cũng làm xong.
Nhưng anh ấy chỉ cần 3 phút.
Haiz, chênh lệch giữa người với người sao mà lớn quá đi.
Nhưng mà… Tiểu Châu khác nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Anh đã gầy hơn rất nhiều, anh ấy đi tập gym à?
Cũng có thể là anh ấy thích leo núi với mấy môn thể thao vận động khác.
Và.. giọng nói cũng rất hay nữa, mà cũng hơi quen quen.
Cửa phòng ký túc bị đẩy ra, Trương Kỳ bước vào, nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên:
“Tô Dư Mặc, sao mặt cậu đỏ thế?”
Tôi hơi chột dạ: “Thế à? Chắc tại trời nóng quá.”
Đêm đó hình như là nóng thật, nếu không sao tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.
Mãi đến hơn 2 giờ tôi mới chợp mắt.
Chuyện này dẫn đến hậu quả là khi thức dậy, đầu tôi cứ quay mòng mòng.
Nắng nóng làm mắt tôi càng lúc càng mờ đi.
Đến lúc không chịu nổi nữa, tôi ngã xuống đất.
Toang rồi!
Mặt đập xuống đất là đau lắm!!!
Tâm can tôi kêu gào trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể tôi không chịu nghe lời tôi nữa, nó cứ bất động thế thôi.
Giây cuối cùng trước khi ngất đi, dường như tôi nghe thấy có người gọi lên mình đầy khẩn trương và lo lắng.
“Tiểu Tô!”
Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong phòng y tế.
Tôi hoang mang mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng trơn. Phải mất một lúc sau mới phản ứng được, nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy.
À, hình như tôi bị ngất…
“Em tỉnh rồi à?”
Y tá của phòng y tế bước vào, thấy tôi tỉnh rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
“Em bị hạ đường huyết và say nắng nên mới ngất. Giờ em thấy sao rồi?”
“Em đỡ hơn nhiều rồi ạ!”
Y tá đặt tay lên má tôi: “Thầy của bọn em cũng thật là, huấn luyện khắc nghiệt như thế! Nhưng cậu ta cõng em đến phòng y tế, nên xem như cũng chấp nhận được.”
Tôi đứng hình.
“Gì cơ? Chị nói ai….”
10
“Thầy của mấy đứa chứ ai!” Y tá nhìn tôi.
“Nghe nói cậu ta là hotboy ở trường bên cạnh, tên là Kỳ Hàn Tinh đúng không? Cậu ta lo cho em tới nỗi cứ ngồi lì ở đây không chịu đi. Nếu không phải phải huấn luyện các sinh viên khác thì chị nghĩ cậu ta sẽ ở đây đến khi em tỉnh mới thôi!”
Tôi há miệng muốn nói nhưng lại không nói được lời nào nên lại đành đành ngậm miệng lại.
Từ sân tập đến phòng y tế cũng không gần, Kỳ Hàn Tinh lại cứ thế ôm tôi chạy từ đó tới…
Không biết là bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi nữa?
Chị y tá lắc đầu cười: “Em cũng kiên cường thật đấy, bản thân đã mệt đến vậy rồi mà vẫn cắn răng chịu đựng.”
Tôi làm gì còn cách nào khác.
Chẳng lẽ nói do tối qua nhớ người yêu đến nỗi mất ngủ?
Như thế thì quá quá quá mất mặt!
Tôi đã nghĩ đến khả năng vụ này hẳn là sẽ có nhiều người để ý.
Nhưng thực tế chứng minh, tôi vẫn đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của Kỳ Hàn Tinh ở trường tôi.
Không biết ai đã cố ý chụp lại lúc Kỳ Hàn Tinh bế tôi đến phòng y tế, còn đăng lên diễn đàn của trường, làm quá trời đứa vào hóng hớt.
“Huhuhuhu bế công chúa kìa! Hâm mộ quá! Là Kỳ Hàn Tinh bế đấy!!!!”
“Đồng cảnh ngộ!”
“U là trời, Kỳ Hàn Tinh men vãi! Tô Dư Mặc vừa ngã xuống cái là anh ấy phản ứng siêu nhanh, đẩy những người khác ra rồi đỡ cậu ấy lên! Mà mọi người cũng biết khoảng cách từ sân tập chỗ chúng tôi đứng đến phòng y tế rồi đấy! Nửa cái sân rồi qua hai con đường nữa! Thế mà một tiếng thở dốc cũng không có!”
“Chậc chậc chậc chậc bảo sao mỗi lần kiểm tra đánh giá Kỳ Hàn Tinh đều đứng đầu. Ôi cái thể lực này chậc chậc chậc.”
“Hâm mộ với bạn gái ảnh quá đi à!!!!”
“Lầu trên +10086.”
Phần bình luận lúc này đã rần rần từ lâu, bên dưới còn có thêm một loạt bình luận mới nhảy lên.
Tôi che mặt, định đăng xuất thì nhìn thấy một bình luận ở phía dưới:
“Ê nhưng mà ảnh có bạn gái thật à?”
Lập tức có người trả lời:
“Chuyện này tui cũng có nghe nói á nhưng ảnh năm ba rồi mà chưa ai gặp bạn gái ảnh bao giờ. Thật ra muốn xác nhận cũng dễ thui, đợi huấn luyện quân sự xong đi hỏi ảnh là được rồi?”
Nghĩ cũng biết đến lúc đấy không biết sẽ có bao nhiêu cô gái xếp hàng để tỏ tình với ổng.
Tôi thở dài, nhìn lại bức ảnh.
Mặc dù mặt tôi không bị chụp trúng, nhưng cũng ngượng lắm.
Ngược lại thì trong bức ảnh, chỉ chụp được nửa mặt của Kỳ Hàn Tinh, nhưng sao mà đẹp như minh tinh vậy? Thật là…
Hử?
Tôi hơi khựng, rồi lại ghé sát mặt vào màn hình điện thoại.
Cái góc nghiêng này, với vòng eo này… sao quen quá vậy ta? Tôi từng nhìn thấy rồi thì phải?
Tôi đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Bạn học, thầy huấn luyện của em tới thăm em này!” Y tá cười cười nói.
Theo phản xạ, tôi cất điện thoại đi, nhảy xuống giường: “Thầy ạ!”
Nhưng tôi bị mất đà. Thế nên thay vì đứng, thì tôi quỳ.
Một cánh tay rắn chắc đỡ tôi lên.
Lúc đứng dậy, tôi mới nhận ra khoảng cách quá gần rồi, gần đến nỗi tôi gần như đang dựa vào lòng Kỳ Hàn Tinh, còn nghe được hơi thở của anh ta nữa.
Tôi lập tức lui lại: “Cảm ơn thầy ạ!”
Kỳ Hàn Tinh ngưng một lát, buông tay: “Tôi phải nói xin lỗi mới đúng!”
Tôi xua tay lia lịa: “Không không! Thật ra là do tối qua em mất ngủ nên hôm nay mới bị thế này. Không phải do thầy đâu ạ…”
“Mất ngủ?” Kỳ Hàn Tinh hỏi lại. “Sao vậy? Không khỏe hả?”
“…”
Thầy muốn em trả lời như nào?
Cuối cùng tôi đành phải lừa mình dối người:
“Không ạ, em chỉ không ngủ được thôi.”
Kỳ Hàn Tinh gật gật đầu: “Vậy hôm nay em về nghỉ ngơi đi. Phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”
“Em biết rồi ạ.”
Nói xong mới nhận ra có có gì đó sai sai.
Kỳ Hàn Tinh hỏi chuyện như đúng rồi luôn? Rồi tự dưng tôi ngoan ngang vậy, anh ta hỏi gì tôi đáp nấy?
Khi Bùi Hoài tỉnh lại đã là nửa tháng sau.
Ngày hắn tỉnh lại, ta không đến.
Triệu Yểu dẫn theo Bùi Minh Nam đi vào, nhưng rất nhanh đã bị đuổi ra ngoài.
Chi Nhi vui sướng khi người gặp hoạ, diễn tả sinh động lại cảnh kia với ta:
“Tiểu thư, người không biết đâu, lúc nhìn thấy ả, sắc mặt hầu gia cực kỳ khó coi, một tay đẩy nàng ta ngã xuống mặt đất, kêu ả cút ra khỏi Bùi gia, đại công tử khóc đến không thở nổi, hầu gia lại quát to hơn nữa, chỉ gọi tiểu thư qua…”
Nhưng lời còn chưa dứt, một bóng người đột nhiên vọt vào.
Là Bùi Hoài.
Trên người hắn còn cuốn băng vải, bên ngoài đã thấm máu, hắn lại không màng đến những thứ đó, vội vã ôm chặt ta vào lồng ngực.
“Niểu Niểu, Niểu Niểu!”
Liên tục gọi tên của ta nhưng vẫn quan tâm đến cái bụng có thai của ta mà cẩn thận nâng niu.
Ta không giãy giụa, nhẹ giọng nói: “Bùi Hoài, chàng đang run, chàng sợ cái gì vậy?”
Chỉ chốc lát đầu vai ta đã cảm nhận được một dòng nước ấm áp.
Hắn đang lặng lẽ khóc.
Giọng nói có hơi khàn khàn:
“Ta sợ nàng đi rồi, ta sợ, ta cực kỳ sợ…”
Ta xoa nhẹ hắn đầu, như là trấn an.
“Đừng sợ, ta sẽ không đi, ta còn đang mang con của chàng nữa mà.”
Hắn sửng sốt, vui sướng ngẩng đầu lên.
“Mãi mãi sao?”
Ta không biết nói dối.
Cho nên ta chỉ cười, không nói gì cả.
Ánh mắt hắn lập tức trở nên ảm đạm, đôi tay run rẩy nắm lấy đầu vai ta.
“Niểu Niểu, ta biết sai rồi, ta không nên gạt nàng, là ta hồ đồ…”
“Chàng không hồ đồ, chàng rất thông minh đấy chứ.”
Ta nhìn hắn, ý cười dịu dàng: “Chàng biết nếu ta biết được sự tồn tại của Triệu Yểu, sẽ đau lòng, nên chàng vẫn luôn gạt ta.”
Sắc mặt hắn thay đổi: “Niểu Niểu, ta…”
Ta giơ tay đặt lên môi hắn.
“Mấy năm nay chắc chàng áy náy với ta lắm nên đối xử càng ngày càng tốt với ta, lừa ta càng yêu chàng hơn, càng nhân lúc ta áy náy vì mãi vẫn không có thai, trong lúc ta uống từng bát từng bát thuốc đắng, châm cứu đến cả tay xanh tím, có phải chàng đang triền miên với nàng ta, cười nhạo ta ngu xuẩn không?”
“Chàng giấu diếm ta hơn ba năm cơ mà, một tiếng gió cũng không lọt ra ngoài, chàng thấy không, chàng thông minh lắm mà.”
Hắn đưa tay muốn ôm chặt ta, ta không trốn.
Lúc này hắn ôm rất chặt, như là muốn khảm ta vào thân thể hắn, hô hấp phả vào tai ta, hắn liên tục nói rất xin lỗi.
Nhưng ta lại ngửi được mùi hương ngọt ngào của Triệu Yểu trên người hắn.
Giờ khắc này, ta vô cùng tỉnh táo, dù rằng khoảng cách giữa ta và Bùi Hoài chỉ bằng một gang tay.
Nhưng trái tim đôi ta đã sớm thay đổi.
Hắn không còn là hắn.
Ta không còn là ta.
Thế gian này không còn tình yêu của chúng ta.
Ta dựa đầu vào vai hắn, giọng điệu nhẹ nhàng lại kiên định.
“Không cần xin lỗi ta, đây vốn là con đường ta chọn.”
“Là ta yêu sai người, tin sai người Rồi, ta là người ngu ngốc, hồ đồ nhất thiên hạ.”
“Ta nhận thua, Bùi Hoài.”
“Chúng ta hòa li đi.”