Anh Trai Khác Họ

Chương 3



Chương 3:

Ra khỏi đồn cảnh sát, Ninh Trạch Châu ngồi trên xe tôi. Tài xế ở phía trước im lặng lái xe, cậu cũng câm như hến.

Tôi trả lời xong tin nhắn công việc, quay đầu nhìn cậu.“Ở trường bị bắt nạt tại sao lại không nói gì?”

Tuy không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng giúp cậu giải tỏa cơn giận thì không thành vấn đề.

Nhớ lại lần trước cậu bị gọi phụ huynh, mặc dù là trợ lý đi thay, nhưng trong mắt Ninh Trạch Châu, có lẽ là đã bị oan lại phải bồi thường tiền cho kẻ bắt nạt.

Khó trách cậu không thích tôi.

Nhưng dù cậu ta không có thích tôi, hôm nay tôi ít nhất cũng đã đứng ra giúp cậu ta, nếu phớt lờ thì thật bất lịch sự.

Thằng nhóc này thật sự là không để ý đến tôi.

“…”

Được lắm.

Xe vẫn chạy, người bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: “Anh đưa em đi đâu?”

“Giờ mới quan tâm đến vấn đề này có phải là đã quá muộn hay không?” Tâm trạng tôi đang rất tốt, quay đầu nhìn cậu.

Xe đi vào biệt thự của nhà họ Dụ, chậm rãi dừng lại.

Tôi xuống xe, vòng sang bên kia gõ nhẹ vào cửa sổ xe: “Ninh thiếu gia, còn muốn anh phải mời xuống xe à?”

Chốc lát, Ninh Trạch Châu xuống xe, đi theo tôi vào trong.

Cậu ở phía sau nói: “Anh đưa em đến đây làm gì?”

Quản gia tiến lên, nói với tôi: “Đại thiếu gia.”

Sau đó nhìn vào Ninh Trạch Châu phía sau tôi, có chút ngạc nhiên, sau đó hô lên: “Nhị thiếu gia.”

“Nhị thiếu gia là cái quái gì?” Ninh Trạch Châu nhíu mày. “Anh mau đưa em về, ai là nhị thiếu gia chứ?”

Tôi ngồi trên ghế sofa, ra hiệu cho Ninh Trạch Châu ngồi xuống.

Quản gia đi pha trà.

“Bác sĩ sẽ đến để kê thuốc cho em.” Tôi thản nhiên nói. “Hơn nữa thu lại cái bản mặt đáng ghét kia của em lại đi, không người ta lại nghĩ anh lợi dụng em đấy.”

Quả thật cũng có thứ để lợi dụng, nhưng cậu không biết, tôi cũng không có ý định nói.

Chúng tôi cứ ngồi yên lặng như vậy, mãi đến khi bác sĩ của nhà tôi đến, vội đến kiểm tra những vết thương trên cơ thể Ninh Trạch Châu, sau đó băng bó lại.

Sau khi cởi áo, vết thương trên cơ thể cậu càng trở nên đáng sợ hơn, cậu sống lẻ loi một mình, bị thương cũng không biết xử lý, trông có vẻ rất đáng thương.

Vốn là tôi và cậu ta không có liên quan gì.

Nếu không có di chúc của bố, tôi cũng không nghĩ bản thân có lòng tốt đến vậy.

Bác sĩ để lại thuốc và dặn dò vài thứ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tôi ngồi đối diện cậu nói: “Ninh Trạch Châu, em chưa thành niên phải không? Có người giám hộ ở trường đối với em không phải là điều gì quá tệ, không cần phải phản đối anh đến vậy.”

“Em ngẫm lại cuộc đời của mình đi, cứ nhất định phải từ chối sự giúp đỡ của anh hay không?”

Tôi thừa dịp cậu trầm lặng tiếp tục nói: “Hôm nay em cũng thấy đấy, ít nhất anh có thể xử lý đám người đấy mà không tốn chút sức lực nào. Chỉ trong vài ngày thôi, bọn họ sẽ đến xin lỗi em. Đương nhiên em có thể không tha thứ, anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em.”

“Tại sao lại giúp em?” Sau một lúc lâu, cậu nhìn lên, mở miệng hỏi tôi: “Bọn họ không phải là thứ gì tốt, ngay cả em cũng không chắc chắn là người tốt.”

“Không quan trọng, anh không phải thẩm phán cũng không phải cảnh sát, anh không quan tâm đến điều đó, em chỉ cần biết anh luôn đứng về phía em là được.” Tôi cười khẽ.

Con người luôn có bản tính thiên vị, tôi lại là một người cực kỳ thiên vị.

Tôi không mù, chỉ cần Ninh Trạch Châu có thể giữ một chút đạo đức trong vụ bắt nạt này, là đủ rồi.

“Ninh Trạch Châu, anh nói thật đấy.” tôi nhìn cậu nói. “Ở lại đây, anh sẽ thuê gia sư cho em, lớp 12 rồi, em thật sự không lo lắng về cuộc sống của mình à?”

“Nếu em không biết muốn làm gì sau này, trước hết cứ làm tốt bổn phận của một học sinh đã, trải nghiệm không khí của một trường đại học tốt, rồi từ từ tìm ra con đường của mình.”

“Cố gắng học tập, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận, em thấy sao?”

Tôi đã thuyết phục được Ninh Trạch Châu ở lại, cậu vẫn kiên quyết muốn quay về lấy hành lý của mình.

Thật lòng mà nói, sống ở nơi này, vấn đề ăn mặc không cần cậu phải lo lắng.

Nhưng khi thấy cậu mang theo hành lý vốn không nhiều của cậu bước vào, trong lòng tôi lại nảy lên cảm giác như đang dụ dỗ một thiếu niên ngây thơ vậy, có lẽ là do mục đích ban đầu của tôi vốn đã không trong sáng.

Đương nhiên, tôi không hề cảm thấy tội lỗi.

Đây rõ ràng là một cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Tôi thực sự không làm điều gì xấu với Ninh Trạch Châu, quản gia mua cho cậu rất nhiều quần áo mới, có tài xế đưa đón đi học, cuối tuần có gia sư đến nhà dạy cậu học.

Sự sắp xếp này đảm bảo năm cuối cấp của cậu sẽ trở nên đầy đủ và vui vẻ.

Nhưng cho đến khi việc xử lý vấn đề bắt nạt trường học có kết quả, cậu sẽ không đi học, mà ở nhà học cùng gia sư.

Lãnh đạo trường của Ninh Trạch Châu gọi cho tôi vài lần, muốn tôi xem xét đây là giai đoạn quan trọng của một số học sinh cuối cấp, các phụ huynh cầu xin tôi, cho bọn nhỏ một cơ hội xin lỗi, cũng có thể bồi thường tiền.

Khi nghe máy, Ninh Trạch Châu đang ngồi bên cạnh tôi, tôi bật loa ngoài.

“Xin hỏi quý trường học đã xác minh hành vi bắt nạt trong trường của những học sinh đó chưa? Quả thật là có hành vi này đúng không?” Tôi hỏi.

Người tự xưng là hiệu trưởng bên kia lại bắt đầu yêu cầu tôi nhìn nhận với tâm tư của một người làm cha làm mẹ, nói những lời lẽ cao siêu.

“Nếu việc bắt nạt là thật, tôi hy vọng các vị sẽ xử lý theo quy định của trường, cũng như công bố kết quả xử lý, nếu chỉ vì những học sinh đang học cuối cấp mà mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, thì những học sinh học lâu dài trong môi trường bắt nạt đó phải làm sao?”

“Người bị hại chỉ có em trai tôi sao?” Tôi tiếp tục nói, “Sắp tới tôi sẽ mời bác sĩ tâm lý đến kiểm tra cho em ấy, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiếp tục truy cứu trách nhiệm.”

“Đừng nói với tôi sẽ bồi thường gì hết, nhà chúng tôi không thiếu chút tiền này.”

Cuộc gọi kết thúc, tôi phát hiện Ninh Trạch Châu nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, cậu nói: “Em không cần phải đi kiểm tra tâm lý.”

Tôi thản nhiên nói: “Hợp tác đi, để tôi mang kết quả chẩn đoán đến trường của cậu làm ầm chút.”

“…”

Ban đầu tôi cũng định mời bác sĩ tâm lý thật, tôi luôn cảm thấy thằng nhóc này cần phải đi kiểm tra một chút.

Kết quả như tôi dự đoán, tâm lý của Ninh Trạch Châu quả thật không ổn, nhưng cũng bình thường, hiện nay ai mà không có chút vấn đề tâm lý chứ.

Không nói về Ninh Trạch Châu hoặc tôi, có lẽ cả bác sĩ tâm lý đến điều trị cho cậu cũng có chút vấn đề.

Theo yêu cầu của tôi, trường học đã đưa ra hình phạt đối với những kẻ bắt nạt, mỗi người đều bị kỷ luật, có người sau khi bị kỷ luật đã chọn chuyển trường.

Đương nhiên, đây chỉ là hình phạt của trường, vấn đề pháp lý vẫn chưa kết thúc.

Mặc dù tôi không lợi dụng được dư luận, nhưng có vẻ như có một số học sinh cùng trường với Ninh Trạch Châu đã đăng tải vụ bắt nạt trong trường lên mạng.

Một số bình luận đã thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi mới biết được, lý do mà Ninh Trạch Châu bị bắt nạt là vì lúc trước cậu đã can đảm giúp một bạn cùng lớp bị bắt nạt.

Video của bạn học sinh đó đủ để lãnh đạo trường đau đầu một thời gian dài.

Đối lập với Ninh Trạch Châu vốn là một chú sói con bị đ.á.n.h sẽ ngay lập tức đ.á.n.h lại. Tâm lý của những cô cậu mười mấy tuổi thường không mạnh mẽ như vậy, có một nam sinh đã vì vậy mà trầm cảm có ý định t.ự t.ử.

Đây mới là trọng điểm của vấn đề.

Giáo viên chủ nhiệm của Ninh Trạch Châu cùng với hai giáo viên chủ nhiệm khác đã tự nhận lỗi tạm thời từ chức.

Trong số những học sinh đã bị kỷ luật trước đó có hai người bị trường kỷ luật để làm gương cho những bạn khác, những người khác không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại, ai chuyển trường thì chuyển trường, ai bỏ học thì bỏ học.

Tôi đương nhiên không làm gì nhiều, với chút tiền, tôi đã châm thêm mồi lửa mà thôi.

Ninh Trạch Châu quay trở lại trường học, lớp cậu đổi một giáo viên chủ nhiệm mới, giáo viên chủ nhiệm trước đó đã bị chuyển công tác.

Mâu thuẫn giữa học sinh với nhau, dù không phải tất cả giáo viên đều biết, nhưng vấn đề nghiêm trọng như vậy, giáo viên không có khả năng hoàn toàn không thể phát hiện được.

Có thể chỉ là lười quản, nhưng tạo thành hậu quả như vậy, luôn có người phải chịu trách nhiệm.

Đây không phải là điều tôi cần quan tâm.

Chuyện của Ninh Trạch Châu đã kết thúc, tâm trí của tôi một lần nữa quay trở lại công việc.

Nhưng rõ ràng tôi đã vui mừng quá sớm.

Nhìn vào kết quả bài kiểm tra năng lực của Ninh Trạch Châu mà gia sư gửi cho tôi, tôi cảm thấy ban ngày bị mấy ông già trong hội đồng quản trị làm cho đau đầu giờ còn đau thêm.

Ninh Trạch Châu nhìn thấy biểu cảm của tôi, một lát sau nói: “Em đã nói với anh rồi, em không phải là người học giỏi.”

Tôi cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh trở lại, nhìn cậu nói: “Không phải là người học giỏi, hay là không học gì trong hai năm qua?”

Ninh Trạch Châu im lặng.

Tôi chưa bao giờ nuôi con, nhưng đã từng là một đứa trẻ, biết rằng việc áp đặt giáo dục không phải là một phương pháp tốt.

Kết thúc kỳ thi tháng, điểm số rất nhanh được gửi về nhà.

So sánh với trước đó, tổng điểm đã tăng thêm vài chục, mặc dù với tôi, điểm số này vẫn rất là tệ.

Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, trên thế giới này thực sự không phải ai cũng phù hợp với việc học.

Vấn đề học hành của Ninh Trạch Châu thật sự tôi không can thiệp nhiều, so với cậu, công việc trên công ty vẫn quan trọng hơn.

Những con cáo già còn đang mong chờ được thấy tôi mắc sai lầm đấy.

“Không sao, ngày mai anh sẽ nói chuyện với gia sư của em, lên kế hoạch học tập lại cho em.” Tôi nói một cách dứt khoát.

“Em chỉ cần học, khả năng tiến bộ rất lớn, anh sẽ không để em đến mức không đậu đại học đâu.”

Dù có phải bỏ tiền, tôi cũng sẽ giúp cậu vào đại học.

Toàn bộ gia sư mà tôi thuê đều là giáo viên hàng đầu trong nước, có lẽ Ninh Trạch Châu đã kích thích lòng cạnh tranh của họ, kế hoạch học tập mới được gửi đến cho tôi rất nhanh.

Học kỳ mới bắt đầu không lâu, từ góc nhìn của tôi, Ninh Trạch Châu chỉ cần muốn học, vẫn có thể tiến bộ.

Mỗi ngày tôi đi sớm về muộn, không có giao tiếp nhiều với Ninh Trạch Châu, có thể nói, chúng tôi không hề giao tiếp với nhau.

Sau khi kết quả thi giữa kỳ của Ninh Trạch Châu được công bố, không có sự cải thiện đáng kể, tôi cũng không quan tâm, miễn là cậu nguyện ý đến trường, điểm số thực sự không phải là quan trọng nhất đối với tôi.

Nhưng vào thời điểm quan trọng này, giáo viên chủ nhiệm của cậu lại gọi cho tôi, nói cậu trốn học.

“…”

Lúc ấy tôi đang uống rượu xã giao, sau khi nhận cuộc gọi, tôi đứng dậy xin lỗi đối tác, ngay sau đó rời khỏi.

Không biết có phải do rượu hay vì lý do khác, cơn giận của tôi như bùng lên.

Tôi gọi cho Ninh Trạch Châu, cậu không nhấc máy.

Sau đó tôi lái xe đến quán net cậu thường đến trước đây, không tìm thấy, chủ quán net có lẽ nhận ra cậu, nghe nói tôi là phụ huynh của Ninh Trạch Châu, chỉ cho tôi một nơi.

Tôi tìm thấy Ninh Trạch Châu đang say xỉn tại một quán bar gần đó.

Tôi đi tới mà không nghĩ ngợi gì, xách cổ áo cậu, cười khẩy nói: “Chưa đủ lông đủ cánh đã học theo người khác uống rượu rồi à?”

Ban đầu Ninh Trạch Châu còn phản kháng, nghe thấy giọng tôi, cậu giật mình, sau đó vẫn dùng sức hất tay tôi ra.

“Anh đến đây làm gì?”

Tôi nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh: “Giáo viên chủ nhiệm nói cậu trốn học, tại sao vậy?”

“Tại sao?” Cậu nghe vậy cười châm biếm, giọng điệu càng nói càng kích động, “Dụ Thịnh, em cũng muốn hỏi anh tại sao, em hoàn toàn không thích học, cũng học không tốt, anh chi nhiều tiền như vậy để thuê gia sư, cuối cùng em cũng chỉ đạt được điểm số như vậy, anh còn không để em tự lo liệu đi à!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.