Tôi bị đạp xuống giường.
Mông đau dễ sợ.
Con người cũng là động vật bậc cao mà!
Mông người ta mà đạp thế à?
Chẳng trách người ta bảo rắn không hợp để nuôi.
Tôi hơi giận, vừa che mông vừa chui về giường.
Không cho xem thì thôi, còn lừa người ta.
Hôm sau, tôi bực, tôi không thèm chen vào giữa anh Béo và Xà Lễ khi anh Béo rửa mặt nữa.
Tôi vừa ngồi trên ghế vừa nghĩ, mau đến hỏi xem mông tôi có đau không đi, hỏi một câu thì tôi sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng hình như Xà Lễ cũng giận, lấy sách xong đã đi luôn, chẳng thèm chờ tôi.
Anh tức cái gì?
Chẳng lẽ đạp mông tôi xong anh đau chân chắc?
Tôi và anh chiến tranh lạnh mấy ngày.
Mấy ngày không nói chuyện, tôi lén quan sát Xà Lễ.
Anh lại một thân một mình như trước.
Anh Béo đến khoác vai tôi, rồi cùng nhìn về phía trước.
“Nhìn gì đấy? Nhìn Xà Lễ à?”
Cậu ta cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Xà Lễ rồi cảm khái:
“Ngày nào Xà Lễ cũng đi vào cái hẻm cống ngầm đó làm gì nhỉ?”
Xà Lễ là rắn nên anh thích ngồi một mình trong mấy bụi cỏ ẩm ướt.
Nhưng tôi không nói ra được.
Anh Béo ra vẻ thần bí, vỗ vỗ vai tôi:
“Tôi sắm thêm cho ký túc xá một món hay hay, nay nhớ về sớm nhé!”
Tôi thèm vào về sớm.
Xà Lễ còn ngồi bên hồi kia kìa, nhỡ đâu ngã xuống thì làm sao?
Ngày nào tôi cũng ngồi nhìn Xà Lễ dạo quanh bờ cỏ bên hồ, chờ anh đi dạo xong, lên lầu, tôi mới về ký túc.
Tôi đúng là một người có tầm lòng như người cha già.
Lúc về đến ký túc, thấy Xà Lễ đang xíu mày, bịt mũi:
“Mùi gì đấy?”
Anh Béo chỉ ra ngoài ban công.
Tôi thấy bốn chậu hoa đỏ lá xanh đang xếp ngay ngắn thành hàng ở đó.
“Phòng bên tặng đó! Đẹp đúng không! Tôi để ban công cho đẹp!
Anh Béo càng nói, vẻ mặt của Xà Lễ càng không ổn.
Trông Xà Lễ như sắp không muốn thở nữa rồi.
Tôi vội hỏi anh Béo.
“Hoa này là hoa gì?”
“Hoa bóng nước ý, quê tôi có nhiều lắm đó, cậu chưa thấy bao giờ à?”
Rắn rất sợ hoa bóng nước!
Tôi ôm mấy chậu cây trả hết cho phòng bên.
Vừa về đến nơi thì đúng lúc vươn tay đỡ được Xà Lễ đang nghiêng người, rồi đỡ anh bằng cả thân mình.
“Không sao chứ?”
“Ừm.”
Mặt anh Béo đần ra.
“Hạ Việt, sao dạo này cậu cứ là lạ kiểu gì á? Tôi đứng rửa mặt thì cậu đứng chen vào, tôi nhận hoa thì cậu lại đem trả?”
Anh Gầy đẩy đẩy gọng kính rồi trả lời thay tôi:
“Cậu không thấy là Xà Lễ đang không khỏe à? Cậu ấy không thích cái mùi kia?”
Anh Béo nghi ngờ, cậu ta nhìn về phía Xà Lễ.
Cậu ta đi tới, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn Xà Lễ từ trên xuống dưới một lượt.
“Thích đến chỗ râm mát, ghét cây bóng nước, còn họ Xà.”
“Này, cậu là rắn đấy à?”
9.
Đấy cái gì mà đấy?
Anh là rắn thật mà, nhưng khác một cái là, anh là nửa người nửa rắn.
Anh Béo ghé sát mặt Xà Lễ để xem, càng ghé càng gần, tôi vô thức nhíu mày.
Ai cho phép cậu ta được đụng vào rắn của tôi?
Tôi đẩy anh Béo ra, cậu ta càng hoang mang.
“Xà Lễ là em bé của cậu chắc?”
Nghe thấy câu này, Xà Lễ thoáng rung động.
Anh nhìn tôi, hai mắt sáng rực, tôi đáp trả lại anh Béo:
“Đúng đấy, là em bé đấy.”
Là bé Pokemon biết biến hình của tôi.
Vì câu nói ấy, chúng tôi đã hết chiến tranh lạnh và làm hoà với nhau.
Tôi tìm rất nhiều sách dạy nuôi rắn, vì sợ con rắn này của tôi không vui.
Lúc đi ven hồ với anh, anh vẫn sẽ đi bên ngoài, còn tôi vẫn sẽ đi bên trong, ngăn cách anh với hồ.
Lúc anh Béo lau nhà, tôi sẽ dặn anh báo vảy ít nước.
“Cậu xung khắc với nước à?”
Anh Béo làu bàu với tôi.
“Thần kinh.”
Tôi không thèm để ý.
Có đôi hôm, buổi tối tôi sẽ lén chui vào chăn của Xà Lễ, vẻ mặt tôi chân thành, tôi nói:
“Cho sờ vảy rắn đi.”
Xà Lễ không keo kiệt như hồi trước nữa, vảy rắn cũng như mấy thứ bên ngoài, anh cho sờ hết.
Lúc tôi đưa ra yêu cầu, nửa người dưới của anh sẽ biến thành đuôi rắn, rồi vòng tới vòng lui giữa hai chân tôi.
Những lúc như thế, tôi sẽ nghĩ, cái cảm giác ‘xây giường vàng, tàng người đẹp’ sướng thật chứ.