Lúc Xà Lễ tỉnh táo lại, tôi tí thì hôn mê.
Thấy có vẻ anh đã tỉnh, tôi đeo giày, đỡ eo, vội vàng chuồn mất.
“Mình, mình có chút việc, cậu tự về trường trước đi nhé!”
Tôi hoảng hốt chạy ra ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi về trước, vừa vào ký túc xá, Xà Lễ đã ngăn tôi lại.
Anh đứng trước mặt tôi, miệng còn đang ngậm bàn chải đánh răng:
“Tí nữa đi ăn chung nhé?”
Hình như sau khi tỉnh lại, anh không nhớ gì cả.
“Cậu muốn ăn cơm á?”
Tôi ngẩng lên nhìn anh.
Anh khẽ nhíu mày, suy tư:
“Chẳng hiểu sao dạo trước chán anh. Nhưng không hiểu sao nay tỉnh dậy, lại thấy muốn ăn.”
“…”
Tôi im lặng mất mấy giây.
Có thể là vì anh đã được giải toả rồi đó.
“Thế cậu tự đi nhà ăn rồi ăn chút gì đi nhé! Mình không đi đâu, mình thấy hơi no rồi.”
Xà Lễ ngơ ngác nhìn tôi một lúc.
Bình thường tôi dính anh như sam, nay lại không đi cùng anh, làm anh thấy lạ.
Xà Lễ vừa định quay người đi, bỗng quay người lại, thử dò hỏi:
“Hôm qua tôi không làm chuyện gì thất lễ đâu nhỉ?”
“…”
Đã làm rồi đó.
Thấy tôi không trả lời, anh lại hỏi.
“Kiểu như nôn vào người cậu chẳng hạn?”
Cái này thì đúng là không có thật.
“Không có.”
Tôi nói xong, anh yên tâm rời đi.
Ăn tối xong, về đến ký túc xá, Xà Lễ thản nhiên bước tới trước mặt tôi, rồi lấy tay chạm vào tay tôi.
“Đi dạo một vòng quanh bờ hồ không?”
Lúc trước anh thích đi một mình, sau đấy, tôi cứ dính chặt lấy anh, nên anh đã quen đi cùng tôi.
Lúc đụng phải tôi, anh không phát run nữa, đổi lại thành tôi run lên.
Tôi bỗng rùng cả mình.
“Lạnh quá, hôm nay không đi đâu.”
Tôi kiếm đại một cái cớ.
Mấy ngày tiếp theo, tôi cố gắng giữ khoảng cách với Xà Lễ, tránh được là cứ tránh.
Xà Lễ không vui.
Cả anh Béo và anh Gầy cũng hỏi sao chúng tôi không đi với nhau.
Mấy nay tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, tôi không ngừng tự hỏi chính mình.
Sao mình lại không đi với anh?
Vì anh cứ hay đụng chạm tôi!
Đụng chạm thì làm sao?
Đụng thì rùng mình chứ sao!
Vì sao lại rùng mình?
Vì hôm đó tôi bị anh…
Khoan đã.
Sao hôm đó tôi không từ chối?
Dù tôi thấp hơn anh vài cm, không khoẻ mạnh bằng anh, nhưng lúc đó anh say ngất ngây cơ mà, nếu tôi muốn trốn thì tôi vẫn trốn được chứ.
Nhưng tôi không trốn.
Là tôi bất thường.
Nghĩ đến đây, mặt tôi nóng bừng như bị lửa đốt.
Đêm đó, hơi thở và giọng nói của anh cứ vấn vít bên tai tôi.
Cả một đêm ấy, cổ áo xốc xếch, thân rắn triền miên, đuôi rắn run rẩy, cơ bắp chắc khoẻ, tất cả đều thể hiện rõ ràng sự hấp dẫn đầy nam tính của anh.
Tôi đã không phản kháng thì thôi đi, lúc đấy tôi còn mừng thầm nữa chứ.
Rắn của tôi thật là mạnh mẽ!
Tôi còn chẳng thèm đẩy anh cái nào.
Đây không phải thích thì là gì?
Đây đã không còn là sự yêu thích đối với pet nữa rồi?
Sau khi hiểu rõ lòng mình, lại đúng lúc chạng vạng tối, tôi lấy điện thoại ra, nhắn cho Xà Lễ.
[Đợi mình bên bờ hồ.]
Giờ này chắc hẳn là anh đang ngồi ngẩn ngơ bên bờ hồ, nhưng tôi sợ anh về sớm quá, sẽ làm lỡ lần này.
Tôi lại gửi thêm câu nữa.
[Mình có chuyện muốn nói với cậu, rất quan trọng.]
Tôi cất điện thoại rồi chạy như bay về phía bờ hồ.
Tôi muốn mau chóng thổ lộ tâm tình của mình.
Có thể là do tôi quá kích động khi nhìn thấy bóng lưng của của Xà Lễ nên tôi đã trượt chân, ngã vào hồ nước.
Vì bị trượt chân nên tôi bị chuột rút, vũng vẫy mãi mà vẫn không lên được.
Nghe thấy tiếng động nên Xà Lễ chạy tới.
Tôi liều mạng gào lên:
“Đừng nhảy! Đừng có nhảy!”
Tôi có thể tự lên được.
Anh không được dính nước, rồi biến hình, nhất định đừng xuống cứu tôi!
Vì quanh đây toàn là người.
Nhưng điều tôi lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Xà Lễ bất chấp tất cả, nhảy xuống cứu tôi.
Khoảnh khắc xuống nước, một đuôi rắn to vảy trắng đã xuất hiện.