Đêm đó, tôi gửi cho Bùi Kiêu một tin nhắn trước khi ôm Tô Kỳ ngủ.
[Sáng mai anh về nhà một chuyến đi.]
[Được.]
Tôi chỉ biết cười lạnh khi nhìn vào lịch sử trò chuyện giữa chúng tôi, lần nào anh ấy cũng trả lời thật hờ hững.
Tim tôi cũng dần nguội lạnh.
Đêm hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại mò đến phòng làm việc của Bùi Kiêu.
Tôi chưa bao giờ đặt chân tới đây, bởi vì người kia không cho tôi vào. Hẳn là bên trong có thứ gì đó mà tôi không được phép thấy nhỉ?
Nhưng tôi cứ thích vào xem đấy!
Tôi đẩy cửa vào…
Trên trường toàn là ảnh chụp, mà tối quá nên tôi không thấy rõ.
Tin đồn Bùi Kiêu có tình đầu cũng là do mấy năm trước có người tình cờ nhìn thấy phòng làm việc của anh mà ra.
Ngoài đống hình thì còn có một hộp thuốc y tế. Tôi định tiến tới xem thử thì Tô Kỳ đứng bên ngoài gọi tôi, thế là tôi đành xoay người ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi và Tô Kỳ xách vali xuống lầu thì anh em nhà họ Bùi đã ngồi chờ sẵn trên ghế sô pha.
Bùi Kiêu nhíu mày khi trông thấy hai chúng tôi, còn Bùi Phóng thì đỏ mắt: “Vợ ơi, em nghe anh giải thích, anh…”
Cậu ta ấp úng một lúc lâu mà chẳng thốt ra được lời nào.
Có nói gì thì việc người phụ nữ kia ở trong phòng khách sạn lúc Bùi Phóng tỉnh dậy là thật. Thế nên cậu ta biết phải giải thích thế nào đây?
Bùi Kiêu vẫn lạnh nhạt như xưa, nhưng lúc tôi và Tô Kỳ lấy đơn ly hôn ra thì trông anh căng thẳng thấy rõ.
“Vẫn chưa điều tra rõ mà, có phải hai người kích động quá rồi không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông vai rộng eo thon, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang ngồi trên ghế sô pha rồi cười nhạt: “Không có kích động gì ở đây cả. Chẳng liên quan gì tới hai người kia, dù họ không ly hôn thì tôi cũng muốn ly hôn lâu rồi.”
Đầu ngón tay thon dài của Bùi Kiêu khẽ động.
“Vì sao?”
Tôi cười lạnh: “Không yêu chứ sao.”
Ai cũng biết tôi yêu Bùi Kiêu nhiều đến nhường nào.
Thời gian đầu sau khi kết hôn, tôi thường chia sẻ hình ảnh và lịch phát sóng của mấy bộ phim có anh ấy đóng. Thậm chí tôi còn mời mọi người đi xem bộ phim điện ảnh đầu tiên mà anh ấy thủ vai chính nữa chứ.
Ánh mắt Bùi Kiêu khẽ run lên, anh mím môi nhìn tôi: “Có nhất thiết phải đến bước này không?”
Tôi gật đầu, tôi là tiểu thư nhà họ Thẩm, kết hôn với Bùi Kiêu cũng được xem như môn đăng hộ đối. Nhưng tôi là con một, từ nhỏ được nuông chiều đã quen, bây giờ theo đuôi Bùi Kiêu nửa năm là đủ quá rồi.
Bùi Phóng bên kia vẫn cứ ấp úng mãi, cậu ta chẳng thể giải thích được.
Tôi biết bạn thân của tôi không dễ tính như vẻ ngoài, Tô Kỳ rất mạnh mẽ, nào có chuyện cô ấy dễ dàng tha thứ chuyện Bùi Phóng phản bội chứ?
Lúc Bùi Phóng và Bùi Kiêu chạy đến biệt thự thì tài xế của nhà tôi đã chuyển đồ đạc lên xe cả rồi.
Bầu không khí đang lặng ngắt thì một chiếc Maybach màu đen chợt dừng lại trước cửa.
Mẹ của Bùi Phóng – cũng là mẹ chồng của tôi và Tô Kỳ vội vàng tiến vào.
Từ trước đến nay bà ta luôn trang điểm tinh xảo, từng hành vi cử chỉ đều khéo léo đúng mực, vậy mà bây giờ bà ta chỉ mặc áo ngủ tơ tằm, giọng nói run rẩy đầy hoang mang: “Hai đứa đều muốn ly hôn ư?”
Vẻ mặt ngạc nhiên kia đã tỏ rõ bà ta không thể chấp nhận được sự thật này.
Cũng khó trách…
Vừa tỉnh dậy đã hay tin hai cô con dâu muốn ly hôn, ai mà bình tĩnh cho nổi chứ?
Nhưng bà ta chỉ là mẹ kế, Bùi Phóng mới là con ruột của bà ta, thế nên bà ta không tiện can thiệp vào chuyện giữa tôi và Bùi Kiêu.
Bà ta biết rõ lý do vì sao Tô Kỳ muốn ly hôn. Vụ bê bối kia đã náo loạn cả thành phố, ai mà chẳng nghe tin Bùi Phóng qua đêm cùng sao nữ nào đó chứ?
Trai đơn gái chiếc, nói thật, không có chuyện xảy ra, tôi có mà cắm đầu xuống đất.
Huống chi nhân viên dọn dẹp của khách sạn đã tiết lộ, trong phòng còn có bao cao su đã qua sử dụng.
Điều này càng thêm chứng thực cho câu chuyện.
Gia cảnh của Tô Kỳ cũng tốt, nhưng chẳng thể sánh bằng nhà họ Bùi.
Ban đầu nhà họ Bùi không đồng ý hôn sự này, nhưng mẹ Bùi xót con trai, thấy cảnh Bùi Phóng không ăn không ngủ, cứ rơi nước mắt nhớ người thương, phận làm mẹ như bà cũng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Dĩ nhiên bà ta cũng không thích tôi cho mấy. Nhìn Tô Kỳ nóng nảy kia là biết tôi cũng chẳng phải dạng ngoan ngoãn gì.
Chị đây kiêu căng có tiếng đấy nhé! Nhưng tôi là con gái nhà họ Thẩm, môn đăng hộ đối với Bùi Kiêu nên mẹ Bùi chẳng nói gì được.
Mẹ Bùi khuyên nhủ Tô Kỳ: “Con làm thế thì ảnh hưởng đến Bùi Phóng lắm đấy. Công việc của thằng bé khó tránh khỏi việc xã giao, chuyện xảy ra lúc say thì ai mà muốn chứ? Hơn nữa, trong cái giới đó có mấy người sạch sẽ đâu? Cứ sống cho qua ngày, nhường nhịn nhau một chút là được mà.”
…
Việc ly hôn sẽ gây bất lợi rất lớn đối với tương lai của Bùi Phóng, thế nên mẹ Bùi định khuyên con dâu tới cùng, nào ngờ Tô Kỳ lại chỉ cười nhạt.
Bùi Phóng vừa nghe đã vội ngước lên ngăn mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là do con sai mà.”
Tôi cũng đứng bên phụ họa: “Nhường nhịn nhau ạ? Mẹ ơi, à không, dì Trương à, nếu dì hòa nhã bác ái như thế thì sao tháng trước dì lại bắt thư ký trong công ty của ba nghỉ việc ạ?”
“Tại sao phải nhường nhịn? Bạn thân của con vừa đẹp vừa giàu, ai cần mấy con rùa rụt cổ của nhà họ Bùi các người chứ?”
Tô Kỳ vừa cười vừa kéo tay tôi: “Ảnh hưởng lớn đến công việc của anh ta sao? Con còn chưa bắt anh ta bồi thường là may rồi đó.”
“Hai năm thanh xuân của bà đây đúng là quăng cho chó ăn rồi.”
Chúng tôi kẻ tung người hứng khiến mẹ Bùi tức nghẹn lời. Cũng may có dì Trương đang đứng gần đó xem kịch hay vội chạy tới ấn huyệt nhân trung cho bà ta.
Bà chủ nhà giàu nằm chật vật dưới đất, mấy giây sau mới từ từ mở mắt ra.
“Hai, hai người… Được, muốn ly hôn à? Ly hôn thì ly hôn.”
Hai chúng tôi nhún vai, cùng đồng thanh: “Cần bà nói à?”
Đều là người lớn, ly hôn thì ly hôn thôi, có liên quan gì đến phụ huynh chứ? Chúng tôi không tin hai người chẳng đấu lại một người.
Lúc tôi chuẩn bị rời đi thì trông thấy ánh mắt Bùi Kiêu toát lên vẻ vui mừng.
Mẹ kiếp, vui thế à?
Càng nghĩ càng giận, thế là tôi đi thẳng đến xe ô tô, Tô Kỳ bị tôi kéo đến mức suýt ngã.
“Cậu chờ một chút đi. Mình biết cậu gấp, nhưng đừng xách mình bay như thế chứ.”