Khi Ôn Nhan xuất viện, bụng cô ấy đã bắt đầu lộ rõ. Cái bụng ngày càng lớn, không thể giấu được nữa.
Hàng ngày, cô ấy nắm tay tôi lo lắng: “Vy Vy, cậu sinh cùng tớ đi, được không? Tớ sợ một mình lắm!”
Cô ấy còn bồi thêm: “Với lại, sau này chúng ta có thể nuôi con chung, vui biết mấy!”
Nghe có vẻ hợp lý, câu này làm tôi suy nghĩ mãi.
Tối hôm đó, Lục Triều Bắc vừa về đến nhà, định rẽ vào thư phòng thì… từ đâu một bàn tay trắng nõn thò ra, kéo lấy cà vạt anh ấy, lôi thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ còn lại tiếng xuân sắc tràn ngập căn phòng.
…
Vật lộn mấy tháng trời, kết quả vẫn không có thai. Kế hoạch nuôi con chung cùng Ôn Nhan cứ thế tan thành mây khói.
Gần đến ngày Ôn Nhan sinh, người không còn lo lắng nữa lại chính là cô ấy. Nhưng ngược lại, Lục Quan Nam như lửa đốt trong lòng, ngày càng căng thẳng. Đêm trước khi Ôn Nhan sinh, anh ấy khấn bái từng bậc lên Thiền Tâm tự, cầu xin cho vợ được bình an, còn xin thêm một lá bùa.
Cuối cùng, Ôn Nhan sinh ra một bé gái 3,3kg. Vừa nhìn đứa bé, cô ấy quay sang tôi túm lấy, khóc bù lu bù loa: “Sao tớ lại sinh ra một đứa bé xấu xí thế này!”
Nhưng vài ngày sau, bé cưng bắt đầu có chút nét, thừa hưởng hết những gen tốt nhất của Lục Quan Nam và Ôn Nhan. Nhìn đứa trẻ, ai nấy đều phải công nhận bé xinh xắn vô cùng.
Vào ngày đầy tháng của bé gái, bất ngờ thay, tôi cũng phát hiện mình có thai.
Mười tháng sau, tôi nhìn đứa con trai nhăn nheo của mình, ngậm ngùi im lặng. Ôn Nhan nắm lấy tay tôi, nước mắt lưng tròng. “Bạn thân của con gái tớ không có rồi!”
Tôi nhìn ra ngoài cửa, nơi Lục Triều Bắc đang đứng phạt. “Lục Triều Bắc, đến con gái mà anh cũng không sinh ra được sao!”
Lục Quan Nam ưỡn ngực đầy tự hào, bế con gái đi ngang qua Lục Triều Bắc. Trên cổ tay là dây buộc tóc hình dâu tây của Ôn Nhan, trên đầu là búi tóc củ tỏi dựng đứng, anh ấy buộc để dỗ con gái.
Phật tử Bắc Kinh lột xác thành ông bố bỉm sữa đúng chuẩn.
Lục Triều Bắc tức giậm chân, quát: “Lục Quan Nam, anh đi qua đi lại bảy lần rồi đấy! Đủ rồi!”
Sau đó, Lục Triều Bắc rút ra một viên hồng ngọc, đưa đến trước mặt Ôn Nhan. “Chị dâu, tha cho em!”
Ôn Nhan cười tủm tỉm, quay sang ôm tôi: “Bạn thân, tớ chia cho cậu một nửa nhé!”
Tôi nắm lấy tay Ôn Nhan, bật cười: “Bạn thân tốt thật!”
-Hoàn-