Tôi nhanh chóng thích nghi với công việc mới. Vì bộ phận nghiên cứu phát triển không cùng tầng, nên cơ hội đụng mặt Kỷ Phàm rất ít. Nhưng nói không có là dối lòng, vì chúng tôi vẫn ở chung tiểu khu mà. Thỉnh thoảng gặp nhau, tôi hoặc là giả vờ mắt mù , hoặc chào hỏi qua loa.
Đúng kiểu lạnh lùng “ngấm vào máu”.
Trong khi đó, “chồng cũ” Dư Gia lại bắt đầu tìm mọi cách nhảy vào cuộc sống của tôi. Rủ ăn cơm, xem phim, đi dạo, đủ trò.
Tôi vốn muốn từ chối, nhưng sợ mẹ tôi lại nhân cơ hội sắp xếp xem mắt, nên đành nhắm mắt đồng ý hết. Điều này dẫn đến hậu quả khó tránh: hai người này gặp nhau như cơm bữa!
Ví dụ như bây giờ. Tôi vừa định vờ như không thấy thì Dư Gia , đúng kiểu trẻ trâu, đã xù lông xù cánh lên, nhìn chằm chằm vào Kỷ Phàm như gà chọi sắp đá.
Tôi: …
Cậu này nhập vai “chồng cũ” cũng chuyên nghiệp thật!
Kỷ Phàm dừng lại, ánh mắt đảo qua Dư Gia rồi nhìn sang tôi, thốt một câu:
“Không ném vào thùng rác nữa?”
Dư Gia: “Hả??”
Tôi: “Má nó!! Anh có cần chơi ác vậy không?”
Tôi vội vàng đẩy Dư Gia ra:
“Hay là cậu về trước đi?”
Dư Gia ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu gì.
“Em có chuyện muốn nói với anh ta.”
Cậu ta mím môi, vẻ mặt ủy khuất, nhưng cũng gật đầu rời đi. Mới đi được ba bước, cậu ta đã quay đầu nhìn lại như chó con bị chủ bỏ rơi.
—
Nhưng rồi Kỷ Phàm đột nhiên sải bước đuổi theo: “Anh bạn, thêm WeChat đi.”
Tôi: “???”
Dư Gia: “Hả?”
Kỷ Phàm rất nghiêm túc: “Làm quen chút.”
Đứa ngốc này lại vui vẻ quét mã QR, sau khi kết bạn xong còn vẫy tay chào tôi với ánh mắt đáng thương.
Tôi: “…”
Sau khi Dư Gia đi, tôi quay sang Kỷ Phàm, giọng châm biếm không che giấu: “Trước mặt em xin WeChat chồng cũ của em, anh thấy thế có ổn không?”
Kỷ Phàm không thèm bận tâm, cúi đầu xem lướt qua vòng bạn bè của Dư Gia.
“Đây thật sự là chồng cũ của em?”
Tim tôi giật thót, cố giữ vẻ bình thản: “Sao lại không phải?”
“Trông giống người độc thân.”
“Chúng em ly hôn rồi, tất nhiên anh ta độc thân chứ còn gì nữa.”
Bầu không khí bỗng dưng im lặng, nặng nề đến khó chịu.
Một lúc sau, Kỷ Phàm ngẩng đầu nhìn tôi, giọng trầm trầm: “Tìm người yêu em không tốt hơn sao? Sao cứ phải dây dưa không rõ với ‘chồng cũ’ muốn độc thân này?”
Tôi nghe mà tức sôi máu.
“Anh nghĩ em muốn thế chắc? Sữa bột, bỉm tã đắt lắm, một mình em sao gánh nổi? Đương nhiên phải tìm bố đứa bé đòi.”
Lần này đến lượt Kỷ Phàm nghẹn lời.
Tôi được đà càng nói càng hăng: “Hay là Kỷ quản lý giới thiệu giúp em một người đàn ông tử tế đi!”
“Nữ, 28 tuổi, đã ly hôn, có một đứa con hai tuổi. Yêu cầu không cao, miễn chăm lo gia đình là được.”
Kỷ Phàm trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, không nói gì, rồi quay lưng bỏ đi thẳng.
Tối hôm đó, tôi cứ nghĩ đến dáng vẻ ngạc nhiên của anh ta mà không nhịn được cười. Nhưng cái vụ anh ta thêm WeChat Dư Gia lại khiến tôi bất an. Tôi liền nhắn tin hỏi Dư Gia: “Anh ta nói gì với cậu chưa?”
Dư Gia đáp lại ngay bằng một ảnh chụp màn hình: sau câu chào hỏi và trao đổi tên, hai người… không nói thêm câu nào.
“Yên tâm đi, anh không hé răng đâu.”
Dù vậy, tôi vẫn không yên lòng. Sau hồi lưỡng lự, tôi dùng số của Kỷ Phàm để tìm WeChat và gửi yêu cầu kết bạn.
Không ngờ chưa đầy hai giây, anh ta đã đồng ý. Hộp chat hiện dòng “Đối phương đang nhập…” , nhưng chờ mãi không thấy tin nhắn nào.
Không kiên nhẫn nữa, tôi hỏi thẳng: “Anh thêm WeChat Dư Gia làm gì?”
Câu trả lời đến rất nhanh: “Lập nhóm.”
Tôi: “???”
Kỷ Phàm nhắn tiếp: “Tên nhóm là *Liên minh rác rưởi*. Xem có thể kéo được bao nhiêu người.”
“Có sót ai thì em thêm hộ anh.”
Tôi: “…”
Cuộc sống của tôi không có gì thay đổi sau khi thêm WeChat của Kỷ Phàm. Vẫn là đi làm, chấm công, làm việc, tan làm.
Giờ nghỉ trưa, mấy nữ đồng nghiệp ngồi buôn chuyện như thường lệ.
“Nói nghe nè, tôi thấy Kỷ Phàm bên bộ phận nghiên cứu phát triển đi mua đồ ở cửa hàng mẹ và bé đó!”
Tôi ngay lập tức vểnh tai lên, không bỏ sót câu nào.
“Anh ta có con rồi à? Chẳng phải chưa kết hôn sao?”
“Ai mà biết được. Giờ chưa kết hôn mà có con cũng nhiều lắm. Hơn nữa, ai kiểm tra được anh ta cưới hay chưa?”
“Cũng đúng.”
Tôi bất giác rối bời. Kỷ Phàm… có con? Từ bao giờ? Sao tôi chưa từng nghe nói?
Nghĩ kỹ lại, từ sau khi gặp lại, tôi chưa từng quan tâm đến đời tư của anh ta. Kết hôn hay chưa, có con hay không, tôi thực sự không biết.
Nữ đồng nghiệp quay sang hỏi tôi: “Mạt Mạt, hai người không phải ở cùng một tiểu khu sao? Em biết gì không?”
Tôi lắc đầu, không muốn nói gì thêm. Suốt cả ngày hôm đó, tôi chìm trong một mớ hỗn loạn không lối thoát.
Tan làm, tôi đứng trước cổng công ty một lúc lâu, nhìn tòa nhà cao tầng sáng đèn trong ánh hoàng hôn tắt dần. Gió hè mang theo chút se lạnh, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Đến tận bây giờ, tôi mới thật sự nhận ra, tôi và Kỷ Phàm đã là hai kẻ xa lạ.
Buổi tối, điện thoại bất ngờ rung lên. Là tin nhắn từ Kỷ Phàm.
Kỷ Phàm: *”Nhà em ở tòa nào?”*
Tôi nheo mắt nhìn dòng chữ, trong đầu đầy cảnh giác: “Làm gì?”
Kỷ Phàm: *”Có đồ cho em.”*
Lúc này, cảm giác bi thương ban chiều dường như đã rút cạn mọi sức lực. Tôi chẳng buồn hỏi là đồ gì, chỉ nhắn lại: “Ra đài phun nước ở trung tâm tiểu khu đi.”
Khoác đại chiếc áo ngoài, tôi lết đến điểm hẹn trong bộ đồ ngủ nhàu nhĩ. Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Phàm đứng đó, tôi có chút chột dạ. Anh ta ăn mặc bảnh bao, hoàn toàn đối lập với tôi.
“Anh vừa tan làm à?” – Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu, dáng vẻ lãnh đạm như thường ngày.
Chậc, làm lãnh đạo đúng là không dễ dàng.
Lúc này, tôi mới để ý đến hai túi lớn trong tay anh ta.
“Đây là đồ anh nói muốn đưa?”
Kỷ Phàm hơi khựng lại, sau đó đưa hai túi cho tôi với vẻ mặt ngượng ngùng.
Tôi nhận lấy, mở ra xem, lập tức hóa đá. Trong đó toàn là… sữa bột, bỉm, khăn ướt.
Tôi: “???”
Anh ta gãi đầu, ho nhẹ một tiếng, cố tỏ vẻ bình thản:
“Ở nhà… có nhiều.”
Ở nhà có nhiều?
Tôi đơ ra vài giây, rồi trong đầu như nổ tung: “Thật sự có con rồi sao!?”