Chương 1: Thất vọng
Sau khi biết gần đây sức khỏe của mẹ không được tốt, tôi liền bỏ việc về nhà.
Lúc tôi về đến nhà thì mẹ vừa uống thuốc xong đi ngủ, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn, trong lòng tôi không khỏi có chút trách móc. Em gái lớn tướng mà vẫn không hiểu chuyện.
Tôi sợ đánh thức mẹ, nhặt quần áo bẩn Lâm Giai Giai tiện tay ném loạn đi vào phòng.
Căn phòng cũng bẩn thỉu không chịu nổi, tôi bắt đầu thu dọn.
Lúc thu dọn những chiếc hộp vỡ dưới giường, tôi phát hiện điện thoại trước kia mình tặng cho Lâm Giai Giai.
Mặt sau điện thoại dính chút bụi, vẫn còn pin.
Trong lòng có chút nghi hoặc, tôi mở điện thoại ra.
Lâm Giai Giai rất tùy hứng và có tính chiếm hữu cao, người trong nhà bình thường cũng sẽ không động đến đồ cá nhân của nó, vì vậy nó không bao giờ cài mật khẩu.
Vừa mở điện thoại lên, tôi tái mặt bởi những gì trong đó.
Phía trên là ảnh chụp của tôi, mặt bị bôi đỏ tươi, phần lớn diện tích bức ảnh bị chiếm bởi những dòng chữ nhỏ.
“Lâm Vãn, con khốn! Đi chết đi!!”
Chữ nhỏ dày đặc chiếm lấy tầm mắt của tôi, làm cho đầu óc tôi choáng váng.
Có thể nhìn ra sự oán hận trong lòng người chỉnh sửa ảnh.
Đây không phải là điện thoại của em gái tôi sao?
Tôi luôn đối xử tốt với con bé, sao con bé lại ghét tôi đến thế?
Môi tôi trở nên tái nhợt, tay run rẩy mở QQ không ngừng hiện lên thông báo tin nhắn đến.
Ở trên cùng là người có ghi chú X, đã gửi hơn chục tin nhắn.
Tôi không chút do dự mở ra, trực giác nói cho tôi biết, trong này có bí mật lớn.
X: Lâm Giai Giai, đừng giả chết, trả lời tin nhắn!!
X: Ông đây vì cô mà đem tay chị gái cô đánh cho tàn phế, cô lại dám đùa giỡn ông đây!
X: Nếu không phải là thích cô, thì ông đây đã sớm giết chết cô rồi!
….
Anh ta gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng ánh mắt của tôi lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn thứ hai.
Đánh tàn phế tay tôi?
Đầu óc tôi tê dại, toàn thân cảm thấy ớn lạnh.
Tôi lập tức kiểm tra lịch sử trò chuyện, quay lại thời gian trước khi xảy ra tai nạn bốn năm trước.
Nếu trước đây tôi còn một tia hy vọng thì bây giờ tôi lại bị dội một gáo nước lạnh vào người.
Năm đó bởi vì được giáo viên piano coi trọng, tôi được đề cử đi tham gia cuộc thi đàn piano.
Khi đó mỗi ngày tôi đều cố gắng luyện tập, Lâm Giai Giai cũng là học piano, có một thời gian dài tính tình nó nóng nảy.
Tôi quá bận rộn để xoa dịu nó.
Nhưng lúc ấy nó đang làm gì?
Nó đang bán thảm để dụ dỗ X đánh gãy tay của tôi.
Lòng tôi lạnh buốt, nước mắt từ từ chảy xuống, chẳng trách trong khoảng thời gian đó nó lại đối xử tốt với tôi như vậy.
Có thể không tốt sao?
Tay tôi tàn phế, nó có thể dự thi.
Tôi lau nước mắt, lấy điện thoại của mình ra chụp lại chứng cứ.
Sau đó để lại vị trí ban đầu.
Lúc mẹ đi vào, tôi đang gấp quần áo, trên mặt bà hiện lên vẻ vui sướng:
“Vãn vãn về đúng lúc lắm, hôm nay em gái con tham gia một cuộc thi đàn piano, mặc dù không đoạt giải quán quân, nhưng chúng ta vẫn phải chúc mừng con bé.”
Tôi cười nói được.
Tuy rằng tôi rất muốn lớn tiếng nói cho bà ấy biết chân tướng chuyện năm đó, nhưng sâu trong nội tâm lại hoài nghi, ba mẹ tôi liệu có biết chuyện này không?
Bầu không khí tốt đẹp một khi có khe nứt, nhìn cái gì cũng sẽ có hoài nghi.
Bởi vì lúc ấy người đầu tiên đề nghị Lâm Giai Giai dùng thẻ của tôi dự thi, chính là mẹ tôi.
Bà nói:
“Để em gái con thay thế con hoàn thành ước mơ chưa thực hiện, cũng giống như con đã hoàn thành.”
Tôi đồng ý.
Sau đó mỗi lần Lâm Giai Giai tham gia thi, nó đều nói cho tôi biết, nói là vì để cho tôi sớm ngày buông xuống.
Nhưng mà, nếu như nó thật sự quan tâm tôi, chẳng phải nên sợ tôi sẽ buồn vì điều đó sao?
Tôi dường như không thể hiểu được em gái mình.