Chương 6: Hotsearch nửa đêm
Tôi lại không thèm liếc ông ấy một cái, xoay người rời đi.
Ba tôi vẫn luôn không có chính kiến, mẹ tôi thích đứa nhỏ nào, ông liền thích đứa nhỏ đó nhiều hơn.
Hai năm bị thương ở tay, tôi thật sự cho rằng bọn họ đều rất yêu tôi.
Tôi không muốn thiên vị, tôi chỉ muốn sự công bằng.
Tại sao họ lại không thể làm được?
Sau khi đón xe về đến nhà, tôi lập tức thu dọn đồ đạc của mình, sau đó lái xe về căn hộ của mình.
Căn hộ này là tài sản cá nhân của tôi, người trong nhà cũng không biết, trước kia khi tâm tình không tốt sẽ đến ở hai ngày.
Tôi chặn số điện thoại của bốn người, sau đó bắt đầu lên mạng.
Quả nhiên, Tống Diên cùng Lâm Giai Giai, nam thanh nữ tú, ở trên mạng gây nên một ít nhiệt.
Bởi vì hai người bị bắt đi, quần chúng ăn dưa tò mò lập tức bắt đầu đào sâu, bình luận càng nhiều, vừa vặn để cho các học sinh trường Tống Diên soát tới.
“Đây không phải là giáo viên lịch sử của trường chúng ta sao? Sao tôi nhớ người thường xuyên đưa cơm cho thầy ấy hình như không phải người này nha.”
“Anh em trên lầu không cần tự hoài nghi, quả thật không phải người này, người đưa cơm là một giáo viên dạy múa.”
“Chậc chậc chậc, chơi vui vẻ nhỉ, nghe nói sắp đính hôn rồi.”
“Tôi lại quen biết cả hai người. Cô gái đó là em gái của vợ sắp cưới của chàng trai.”
“Trời ạ, tam quan vỡ nát, đau lòng cho vị hôn thê của người đàn ông này.”
Bình luận càng ngày càng nhiều, những người yêu thương con gái vô cùng như ba mẹ tôi sao có thể kìm lòng được.
Tôi xin nghỉ hai ngày, đợi đến khi sự tình ngày càng nghiêm trọng mới đi làm.
Vừa tới cửa phòng học vũ đạo, quả nhiên đã bị ngăn lại.
Một nhà bốn người đứng trước mặt tôi, không quan tâm hai ngày nay tôi ở nơi nào, cũng không quan tâm tôi sống như thế nào, đi lên liền kéo tôi đi đến nơi ít người.
Tôi hất tay mẹ ra:
“Có chuyện gì cứ nói ở đây đi, lát nữa con còn có việc.”
Mẹ tôi lớn tiếng chỉ trích tôi:
“Con còn có tâm tư làm chuyện khác, em gái con sắp bị người khác phun nước bọt chết rồi, con còn có lương tâm hay không hả!”
Tôi lạnh mặt đáp:
“Dám làm chuyện không biết xấu hổ, còn biết sợ người ta mắng?”
Mẹ tôi nghẹn lại, lắp bắp nói:
“Nhưng… dù sao con bé cũng là em gái con, con nhẫn tâm để con bé bị người ta hủy hoại sao?”
Tôi nhẫn tâm sao, vì sao tôi không thể nhẫn tâm?
Tôi cười đem lời nói sau khi bàn tay bị đánh tàn phế của bà ấy năm đó trả lại:
“Không cần quá để ý cái nhìn của người khác, bản thân làm tốt là được, đây không phải là mẹ đã nói sao?”
Cho nên đây chính là đãi ngộ được thiên vị. Đứa trẻ được yêu thương cho dù phạm sai lầm lớn, ba mẹ cũng sẽ tha thứ cho nó.
Bà ấy cũng biết chuyện Lâm Giai Giai làm rất hèn hạ, nhưng thiên vị chính là lý do bà ấy tổn thương tôi