Chương 2: Gãy tay
Lúc tôi chui vào cơ thể, con dao găm chỉ cách mặt tôi 0,01 cm.
Tôi vừa chuẩn bị bẻ gãy cánh tay của người cầm con dao thì có ai đó hô lên.
“Dừng tay.”
Người lên tiếng có nước da trắng hồng, khuôn mặt tương tự Tống Cẩm An đến năm phần, váy dài uốn lượn, được một nhóm người hầu tháp tùng.
Khác với sự chật vật của Tống Cẩm An, trên mặt người này có lòng từ bi như thể muốn cứu cả thế giới.
Người đến là cô gái xuyên không, Giang Nhu.
Bởi vì có một chỗ dựa là vị hôn phu thái tử, cho dù chỉ là con gái thương nhân, những tiểu thư nhà quan này cũng không dám gây phức cho cô ta, mà yên lặng rời đi.
Sau khi cho lui tùy tùng, Giang Nhu đỡ tôi dậy, kéo tôi ra sau non bộ, nói là để sửa sang lại dung nhan, nhưng lại lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Cô ta ghé vào tai tôi, nhỏ giọng nói: “Tống Cẩm An, nếu ngươi còn dám tơ tưởng Bùi Chiêu, lần sau sẽ không kết thúc bằng vài cái tát đâu.”
Bùi Chiêu chính là Tiêu Vương, vị hôn phu của Giang Nhu.
Cho nên, chính cô ta là người truyền tin Tống Cẩm An quyến rũ Cố Cửu Ninh, để Tống Cẩm An trở thành mục tiêu tấn công của người khác.
Tôi nhìn núi giả ngăn cách với thế giới bên ngoài, không khỏi bật cười.
Cô ta không nên kéo tôi đến đây.
Giang Nhu chỉ coi Tống Cẩm An như một đóa hoa hải đường mềm yếu, nhưng cô ta không biết rằng thân thể này đã thay đổi chủ nhân.
Giữa lúc không hề phòng bị, tôi đè đầu cô ta đập mạnh vào chỗ nhô lên của núi giả.
Cú va chạm bất ngờ khiến sắc mặt Giang Nhu lập tức thay đổi.
Nụ cười đột ngột biến mất, cô ta đau đến mức không thể nói nên lời, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất đau đớn che đầu, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và tức giận.
Tôi cười tủm tỉm nói: “Ta không có hứng thú với vị hôn phu của ngươi, nhưng nó không ảnh hưởng tới việc ta cướp hắn đi, ngươi phải đề phòng đó.”
Không cho cô ta thời gian để phản kháng, tôi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải mảnh khảnh của cô ta.
Sau khi Tống Cẩm An bị đưa đến kỹ viện, vì không tiếp khách còn có ý đồ chạy trốn, nàng bị tú bà đánh gãy chân còn nhốt vào ngục tra tấn ba ngày ba đêm.
Chân bị gãy không được điều trị kịp thời, dẫn đến việc nàng bị tàn tật.
Hồi ức không muốn nhớ lại kia tạo thành tâm ma trong lòng Tống Cẩm An.
Tôi nghiêng người nhìn cô ta một cách trịch thượng: “Ngươi luôn thích mượn tay của người khác để hoàn thành mục tiêu, chi bằng hôm nay bẻ gãy tay ngươi, để ngươi nhớ lâu một chút.”
Lời vừa dứt, khuôn mặt Giang Nhu lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc, vừa định mở miệng hét lên thì đã bị tôi bịt lại.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, cơn đau xé lòng khiến đồng tử Giang Nhu giãn ra, thân thể co giật, miệng rên rỉ sợ hãi, hai mắt dần dần đỏ ngầu, trán túa ra mồ hôi lạnh.
Sợ cô ta giãy giụa quá nhiều, tôi đập thẳng vào sau gáy cô ta.
Người đã ngất đi rồi, nhưng vẫn còn hời cho cô ta lắm.
Hệ thống Tiểu Thất hỏi: “Chủ nhân, trực tiếp chơi lớn như vậy, không sợ ả trả đũa à?”
Tôi chán ghét buông Giang Nhu ra, phủi phủi tay: “Tôi còn sợ cô ta không làm ấy chứ.”
Tôi tới để tiêu diệt cô ta, không phải tới chơi trò gia đình.