Chương 2: Cọ nhiệt
Thẩm Minh dùng tóc mái mềm mại cọ lên người tôi, giống như một chú cún con, một tay khác chuẩn bị cúp điện thoại.
Tôi giơ tay cầm lấy điện thoại.
“Anh nói anh không quen cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ quấn lấy anh, còn nói cái gì mà nhất định sẽ giúp anh khôi phục kỷ niệm khi ở cùng cô ta!”
“Chắc là cô ta đã lấy được số của anh từ bạn học cũ, anh sẽ kéo cô ta vào danh sách đen.”
Giọng điệu Thẩm Minh ủy khuất.
“Nghe đi.” Tôi lời ít ý nhiều.
Tôi chính là muốn nghe xem, buổi tối cô ta có việc gì gấp mà lại gọi điện thoại cho chồng người khác!
Thẩm Minh đau khổ cầu xin, nhưng vẫn phải ấn nghe dưới uy lực của tôi.
“Anh Minh, ngày mai em sẽ cùng chị dâu tham gia chương trình tạp kỹ. Trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt, anh nói xem chị dâu có vì chuyện quá khứ mà cố tình làm khó em không?”
“Em mới đến, ở nơi đây lại không có bạn bè, em rất sợ. Anh Minh, anh có thể cho em một lời động viên không?”
Thẩm Minh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, có lẽ những gì Văn Giai nói đều không nghe vào, mấp máy môi nhìn tôi nói “cúp máy đi”, “buồn nôn quá”.
Tôi áp điện thoại vào tai cười nói: “Trong lòng sợ hãi thì nên tìm bác sĩ tâm lý, tìm chồng chị có ích gì?”
“Em gái muốn nghe lời động viên, chị dâu nói với em cũng được. Chỉ cần em ngoan ngoãn, không quậy, không nháo, sẽ không ai cố ý làm khó dễ em. Chị tưởng em đã biết đạo lý này rồi chứ?”
Bên kia điện thoại im lặng.
“Anh Minh đâu?” Văn Giai dặn ra câu này.
Tôi cười nhạt: “Anh Minh? Kêu anh ấy tiết chế một chút, nhưng lại không chịu nghe, mệt muốn chết, đã ngủ mất rồi.”
Bên kia điện thoại lại lâm vào im lặng.
“Vậy ạ, em biết rồi, ngày mai em sẽ gọi lại cho anh ấy.”
“Chị ơi, chị đừng hiểu lầm, em không phải cố ý gọi điện cho Anh Minh. Em ở chỗ này chỉ có một người bạn là anh ấy, anh ấy chắc là không đem những chuyện chúng em đã trải qua nói với chị nhỉ?”
“Chị nhất định đừng giận. Dù quan hệ của em cùng anh Minh rất tốt, nhưng nếu khiến chị hiểu lầm thì thật không tốt, chị đừng trách anh Minh!”
Văn Giai ám chỉ quan hệ của cô ta và Thẩm Minh không bình thường, có cảm tình trước kia làm cơ sở, đồng thời Thẩm Minh còn vì cô ta mà lừa tôi.
Quả nhiên là hồly thành tinh, rất có bản lĩnh.
Thẩm Minh dẩu cao miệng, điên cuồng lắc đầu, còn dùng khẩu hình nói: “Anh không có gặp cô ta!”
Tôi cười với đầu bên kia điện thoại: “Sao chị lại tức giận được, ai mà không có vài người người bạn. Có thời gian lo cho tình cảm vợ chồng chị, không bằng lo cho chương trình ngày mai đi. Vậy nhé, chồng chị ôm chị đến nổi không thở được rồi, cúp trước nhé!”
Không đợi Văn trà xanh mở miệng, tôi liền cúp điện thoại.
Thẩm Minh lấy điện thoại liền kéo Văn Giai vào danh sách đen.
“Vợ ơi, miệng cô ta như cánh đồng vậy! Nói hươu nói vượn!” Thẩm Minh ôm tôi.
Tôi duỗi tay xoa tóc mái của anh.
“Em tin anh.” Tôi nói.
Thẩm Minh hừ nhẹ một tiếng, tìm liên lạc của các bạn học cũ kéo hết vào danh sách đen.
Những người này có lẽ đã cho Văn Giai phương thức liên lạc.
Tôi tin tưởng Thẩm Minh không phải vì não yêu đương gì, mà Thẩm Minh chính là một kẻ cố chấp, đồng thời, anh đã sớm quên Văn Giai là ai rồi!
Sau khi Văn Giai rời đi, Thẩm Minh bị chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng, vì không muốn anh tự làm mình bị thương, bác sĩ trực tiếp tiến hành phương pháp thôi miên cho anh, đem những hồi ức đau khổ nhất cất đi.
Những ký ức sa đọa và hèn mọn đó, nếu anh nhớ ra thì tôi cũng không sợ!
Tôi nhếch môi ấn Thẩm Minh lên giường, em trai nhỏ thật lợi hại!
Trời còn chưa sáng tôi liền đứng dậy rời đi, mặc kệ Thẩm Minh cầu xin như thế nào cũng vô dụng.
Đàn ông chỉ là phụ kiện của phụ nữ có tiền!
Tôi vừa xuống xe liền thấy Văn Giai, mặc váy liền áo lệch vai màu đỏ giống tôi, ngay cả kiểu tóc cũng giống y như tôi.
Ha… không thú vị gì cả!
Thấy tôi xuất hiện, người chủ trì nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Sự nghiệp hiện tại của tôi như mặt trời ban mưa, ai dám trắng trợn táo bạo cọ nhiệt tôi, đây là tìm chết!
“Em xin lỗi, em không biết chị cũng mặc theo outfit này, sớm biết chị và em sẽ đụng hàng, em sẽ chọn outfit khác màu đen. Thật ra em mặc outfit màu đen cũng rất đẹp!” Văn Giai đi đến trước mặt tôi nói.
Tôi nhướng mày nhìn cô ta một cái, con nhãi, nói hay đấy!
“Vậy bây giờ em Văn đi thay đi, tiết mục của em còn cách nửa giờ mới quay, sẽ kịp đấy!” Tôi nói.
Văn Giai nhếch môi, mặt đỏ bừng.
“Chị ơi, đụng hàng với chị là em không đúng, nhưng thực sự không phải em cố ý!”
“Chị ơi, nếu vì trong lòng chị không thoải mái thì em đi thay là được, nhưng em muốn nói một câu với chị, chương trình của chúng ta là phát sóng trực tiếp!”
Văn Giai khóc nức nở nói.
Cô ta nhỏ giọng, tôi vừa vặn có thể nghe thấy, nhưng người quay phim cùng khán giả đang xem phát sóng trực tiếp thì không chắc.
Người quay phim hình như đã bị mua chuộc, vẫn luôn hướng máy quay về phía bên này.
Tôi nhìn thoáng qua bình luận, quả nhiên có người hoài nghi tôi dữ dằn với Văn Giai.
Văn Giai cười nhạt nhìn tôi, tôi ném cho cô ta ánh mắt xem thường, duỗi chân thon dài kéo gấu váy lên, xé vừa đến đùi.
“Em gái à, em còn non lắm!” Tôi nói.
Đem Văn Giai ngốc nghếch cùng làn đạn bình luận tràn ngập “a a a” ném ra sau.
Người hâm mộ vừa nãy còn nói tôi và Văn Giai bất hòa đã bắt đầu liếm màn hình, toàn bộ đều khen dáng người tôi đẹp.
Đây là trò xiếc tiểu học tôi còn không thèm chơi, muốn chơi cũng phải tìm trò nào mới mẻ hơn chứ.
Qua một màn vừa nãy, Văn Giai đại khái cũng biết tôi không dễ chọc, không tiếp tục khiêu khích tôi.