Chương 5: Sủng hạnh nha hoàn
Phu quân gọi nha hoàn của ta vào.
Không cho ta vào.
Ta ngoan ngoãn ngồi ở cửa đợi.
Ma ma nói, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ là nam nhân đang sủng hạnh nữ nhân.
Phu quân ta là đang sủng hạnh Tiểu Đào sao?
Nha hoàn của ta ban đầu không phải tên gọi này, nhưng ta luôn nhớ lầm. Nàng thỏa hiệp, nói vậy cứ gọi là Tiểu Đào đi.
Chờ thật lâu, cũng không thấy hai người ra.
Ta thật sự không thể đợi được nữa, dùng ngón tay chọc một cái lỗ nhìn vào.
Tiểu Đào quỳ trên mặt đất, không biết nói cái gì, còn không ngừng khóc.
Trong trí nhớ của ta, Tiểu Đào chưa bao giờ khóc.
Phu quân ta bắt nạt Tiểu Đào rồi?
Ta dùng sức gõ cửa, hô: “Phu quân, người sủng hạnh Tiểu Đào xong rồi sao? Ta muốn vào.”
Một tiếng hô xong, cả viện đều nghe được.
Ta thấy rõ khuôn mặt của phu quân tối sầm lại.
“Lăn tới đây!”
Được thôi, người ở chỗ này không tệ, chỉ là vừa đi vừa về, lăn qua lăn lại, thật sự rất phiền phức.
Tiểu Đào nói ta mệnh tốt, cũng không tốt.
Ta không hiểu ý của nàng lắm.
Cái gì mệnh tốt rồi lại không tốt?
Nàng một bên vừa giúp ta thu dọn đồ đạc, vừa nói thầm.
Nói thầm, ta có hơn phân nửa nghe không hiểu.
Nhưng ta cũng nghe hiểu nàng nói, phu quân ta đã hỏi nàng rất nhiều chuyện của ta.
Rồi xong…
“Chuyện ta rút lông đuôi của không tước trong vườn, ngươi nói rồi?”
Tiểu Đào gật đầu.
Ta không nhớ thời điểm đó ta được mấy tuổi. Hoàng tỷ nói nếu ta có thể nhổ được chiếc lông đuôi đẹp nhất trên người con khổng tước, thì sẽ chơi cùng ta.
Ta đã bị khổng tước mổ mấy lần. Thật vất vả mới rút được một cọng lông, liền bị mẫu hậu phạt quỳ vài ngày.
“Ta… ta đi đào củ sen ở Ngự hoa viên, ngươi cũng nói?”
Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.
Ta sắp sụp đổ rồi.
Tiểu Đào tiếp tục gật đầu.
Ta sắp sụp đổ.
Năm đó, hoàng muội nói muốn ăn củ sen. Để ta vào trong hồ đào một ít, ai biết mùa đông không có củ sen.
Ta từ trong hồ đi lên, lạnh đến run rẩy, tỷ muội trên bờ đã sớm giải tán.
Sau khi biết chuyện này, phụ hoàng liền phạt ta ba tháng không được ra khỏi cửa.
“Kia… vậy ta… ta cùng con trai của lão đầu Hàn Lâm viện, ngươi cũng đã nói?”
Một tấm màn che cuối cùng…
Tiểu Đào mặt không đổi sắc, gật đầu.
Cái này ta nhớ được.
Nửa năm trước khi gả tới đây, con trai lão đầu Hàn Lâm viện tiến cung, tên Lâm Thù Nguyên, dáng dấp đẹp mắt, người cũng thông minh.
Hắn từ nhỏ đã vào cung làm thư đồng, nhưng sau mười sáu tuổi hiếm khi vào cung.
Trước đây, nói là có hôn ước với ta, nhưng về sau ta trở nên ngốc, hôn ước cũng bị hủy bỏ.
Sau khi ta biết tin, hoàng tỷ nói, ta đi cầu xin Lâm công tử, nói không chừng hôn ước còn có thể giữ lại.
Ta vừa gặp Lâm Thù Nguyên, còn chưa kịp nói gì, không kịp phanh cả người nhào vào trong ngực hắn.
Ừm… Lâm Thù Nguyên trực tiếp đem ta đẩy ra, khiến ta ngã phịch một cái mông chạm đất.
Rất nhiều người nhìn thấy.
Lúc đó Tiểu Đào còn nói, may mắn là ta ngốc, nếu không nhất định sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Vậy là cái gì ngươi cũng nói? Ta ảo não ngồi trên giường.
Xong, nhất định phu quân sẽ càng ghét ta hơn!
Tiểu Đào lại không thèm để ý, hoàng tử là người tốt, người về sau có thể hưởng phúc.
Ta hiện tại không phải đang hưởng phúc đó sao?
Không lo ăn, không lo uống, cũng không ai nói ta là kẻ ngốc.