Chương 6: Trắc phi tư thông
Ta hơi canh cánh trong lòng, khi chưa cùng phu quân viên phòng. Dự định rón rén đi hỏi trắc phi của phu quân một chút.
Không nghĩ tới, ta vừa đến liền ngây người.
Viên phòng là miệng đối miệng? Không mặc quần áo sao?
Cái này… thật xấu hổ!
Người kia từ trên giường Trắc Phi xuống…
Vậy mà đi xuống!
Chân của phu quân đã khỏi? Không bị liệt?
Ta kích động hô to, phu quân, chàng có thể đi sao? Không bị liệt?
Kết quả, này không phải làm cho người ta xem chuyện cười sao?
Người kia căn bản không phải phu quân ta.
Những thị vệ ngầm lần nữa bao vây căn phòng, ta hình như lại gây rắc rối.
Lần này phu quân tới, nhìn ta bằng ánh mắt rất tức giận.
Ta bị dọa đến trực tiếp nằm trên mặt đất, cuộn tròn giống quả bóng, vội vàng lăn đến trước mặt phu quân. Ta thực sự không cố ý!
Sắc mặt phu quân càng đen hơn, ta cảm giác như chàng đang muốn g.iế.t người.
Không phải gi.e.t ta đấy chứ?
Ta bị dọa đến run lẩy bẩy.
Phu quân gọi người đem ta đưa đi.
Xong, phu quân không muốn gặp ta.
Tiểu Đào nói ta ngốc là một người ngốc có phúc khí.
Trong phủ chỉ có một Trắc Phi, bị ta mèo mù vớ cá rán, vậy mà đuổi được người đi.
Nhưng ta không có!
Ta là đi học hỏi!
Trắc phi, một người phụ nữ dịu dàng lại xinh đẹp.
Biến mất.
Toàn bộ người trong phủ ai cũng không dám nhắc đến chuyện đó.
Tiểu Đào nói với ta, Trắc Phi cùng người khác tư thông, bị từ.
Ta hỏi Tiểu Đào, bị từ là có ý gì.
Tiểu Đào mắt trợn trắng, ngài từ hành tinh nào rớt xuống trái đất vậy, ở chỗ nào tới thì nên về chỗ đó thôi.
Lần này, ta lại có thêm một điều phải lo lắng mỗi ngày.
Ta sợ bị bỏ!
Tiểu Đào nhìn ta càng giống đồ đần.
Luôn luôn nhắc tới, người ngốc có phúc của người ngốc, là người ngốc có phúc nha.
Phu quân muốn gặp ta.
Ta không dám gặp.
Cuối cùng chính chàng đẩy xe lăn tới, xuất hiện trước mặt ta.
Chàng nói ta không giống một nàng công chúa. Không có công chúa nào sẽ lăn để gặp người. Hỏi ta tại sao lăn để gặp người là chuyện bình thường.
Ta có vài lời muốn nói về điều này.
Khi còn nhỏ, ta thường xuyên làm như vậy để đến gặp hoàng tỷ và hoàng muội.
Các nàng nói đây là lễ phép.
Sau khi lớn lên, phụ hoàng cùng mẫu hậu phát hiện, không cho ta làm như vậy, nhưng là cũng không có trừng phạt hoàng các tỷ muội.
Mỗi một câu ta nói, nắm đấm của phu quân ta lại siết chặt thêm mấy phần
Ta cười hì hì: Lúc lăn có hơi đau một chút. Nhưng nếu nắm giữ kỹ xảo tốt thì sẽ đỡ hơn!
Dứt lời ta liền muốn biểu diễn cho chàng xem.
Phu quân nhìn ta, ta có thể nhìn thấy mình trong mắt của chàng.
Trong một khoảnh khắc, ta không biết mắt chàng đẹp, hay là do ta xinh đẹp.
Phu quân tức giận: “Về sau ai bảo nàng lăn, nàng cũng không được phép lăn!”
“Không phải chàng kêu ta lăn sao?”
Câu tiếp theo ta không dám nói ra, vẫn luôn là chàng bảo ta lăn, được chứ?
“Về sau sẽ không thế nữa.”