Công Chúa Ngốc

Tuyệt thực



Chương 7: Tuyệt thực

Phu quân thật thảm, không thể bước đi.

Ta đang chạy loạn xạ trong sân, còn chàng chỉ ngồi trên xe lăn nhìn ta.

Ta nhìn ra được chàng rất muốn đi.

Điều này cũng giống như việc ta nhìn các tỷ muội làm thơ được phụ hoàng, mẫu hậu khen ngợi, ta cũng muốn biết làm thơ.

Nhưng phu quân cùng ta không giống nhau.

Ta là một kẻ ngốc, nhưng chàng không phải!

Bệnh ngu thì không thể chữa khỏi, nhưng tàn tật có thể chữa trị được..

Ta hỏi Tiểu Đào tại sao không có đại phu chữa trị cho phu quân.

Tiểu Đào nói, từ khi phu quân bị liệt, không chịu gặp bất kì một đại phu nào! Ai khuyên cũng không nghe, khuyên chàng, chàng liền phát cáu.

Ta không sợ phu quân phát cáu.

Tiểu Đào nói ta ngốc, một kẻ ngốc cùng một kẻ bại liệt vừa lúc xứng đôi.

Người này biết đi sẽ chạy, lại là hoàng tử, nhất định sẽ không còn quan tâm đến ta.

Nói đến không quan tâm ta, ta có chút sợ hãi.

Tiểu Đào nói đúng, so với phu quân, cái tiểu quốc kia của chúng ta nhỏ bé không đáng kể. Chúng ta chỉ là một cái nước chư hầu của Đại Uyên.

Mà phu quân ta, lại là tam hoàng tử của Đại Uyên, văn võ song toàn, rất nhiều người tranh giành gả cho chàng.

Vậy, tại sao lại hòa thân cùng ta, chuyện tốt như vậy lại rớt đến trên đầu ta?

Tiểu Đào mắt trợn trắng, còn không phải do người ta bị liệt.

Thời điểm hoàng đế Đại Uyên chọn chân dung, người có khuân mặt rất đẹp, liền vung tay chọn người, ai biết lại chọn trúng một kẻ ngốc?

Miệng vàng lời ngọc đều nói ra, còn có thể trở mặt không nhận?

Tiểu Đào tiếp tục nói, cho nên, người tốt nhất là nên thắp nhang cầu nguyện tam hoàng tử đừng khỏi bệnh, vừa khỏi bệnh, người là người đầu tiên sẽ bị bỏ.

Ta biết Tiểu Đào muốn tốt cho ta. Thế nhưng, ta muốn chân của phu quân bước đi..

Như vậy, chàng sẽ không phải ghen tị với những người có thể đi bộ, có thể cưỡi ngựa.

Ta hỏi quản gia trong phủ, đi đâu tìm được đại phu.

Quản gia nghe nói ta muốn xem bệnh cho phu quân, nước mắt tuôn đầy mặt. Bảy, tám đại phu ngay lập tức được gọi đến.

Ta mang theo đại phu đi gặp phu quân, nhưng phu quân không chịu gặp.

Ta cãi nhau cùng với chàng, ngồi trước cửa phòng, trừ khi chàng đồng ý nếu không ta không ăn cơm.

Chớ cùng ta so tuyệt thực.

Trước đó ở hoàng cung ba bốn ngày không ăn đều không có việc gì.

Ngày đầu tiên, ta không ăn, phu quân đọc sách không để ý đến ta.

Ngày thứ hai, ta không ăn, phu quân trừng mắt nhìn ta nói nếu không ăn ta sẽ che.t đói.

Ta không nghe, không để ý tới, tiết kiệm năng lượng của mình.

Đến ngày thứ ba, ta không ăn, phu quân tức giận ném cuốn sách đi.

Nhìn, nhìn xem, ta vẫn còn được này!

Ta đứng lên, lung la lung lay, không ăn cơm là không được nha!

Quả nhiên là sống nhiều ngày tốt, chỉ mới ba ngày không ăn đã không chịu nổi.

Thân thể ta mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Trước khi ngã xuống đất, ta nhìn thấy sắc mặt của phu quân có vẻ lo lắng, định lao tới đỡ ta nhưng lại nặng nề ngã xuống đất.

Từ đó trở đi, phu quân không còn thích cười nữa.

Không có đỡ được ta thì có sao, ta cũng không tức giận, người này thật kỳ quái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.