Chương 12: Sủng thê
Lần thứ nhất nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của phu quân.
Dáng dấp của ta rất đẹp, ta biết.
Bởi vì các tỷ muội thường xuyên nói, chỉ là một tên ngốc thôi đẹp như vậy để làm gì.
Ngay cả các cung nữ trong cung cũng sẽ xì xào rằng thật đáng tiếc cho Tam công chúa, bộ dáng xinh đẹp như vậy đều uổng phí.
Cho nên, đại khái là ta cũng khá xinh đẹp đi.
Nhưng hôm nay đồ trang sức cùng quần áo nặng quá, cổ ta đều sắp cứng lại.
Ngước cổ lên nhìn phu quân. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy phu quân có tinh thần tốt như vậy.
Trước kia chàng nằm ở trên giường, cả người đều có vẻ bệnh tật, sắc mặt cũng rất khó coi. Hôm nay ăn mặc rất đẹp, cả người cũng tràn đầy năng lượng.
Chẳng trách có nhiều người muốn gả cho phu quân ta như vậy.
Lần đầu tiên ta được tham gia một yến hội lớn như vậy.
Trước kia ở hoàng cung, phụ hoàng sợ ta ngu ngốc làm mất mặt, không cho ta tham gia.
Ta giả vờ làm cung nữ vụng trôm nhìn, kết quả là bị phạt đánh bàn tay.
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống, ghi nhớ lời Tiểu Đào đã nói. Không ăn, không uống, không di chuyển, không nói chuyện.
Rất nhiều người kính rượu phu quân. Một số người chúc cho cơ thể chàng nhanh hồi phục, người thì chúc chàng phong vương.
Yến hội thật tốt, còn có những cô nương xinh đẹp đang nhảy múa.
Trước kia ta cũng biết nhảy múa, nhưng phụ hoàng rất ít gọi ta.
Cô nương xinh đẹp này nhảy thật đẹp, nếu không phải là không cho ta động, ta chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng.
Sau khi cô nương ấy nhảy múa xong, quỳ xuống cùng phụ hoàng nói rất nhiều.
Quanh co vòng vèo ta nghe không hiểu.
Một lúc sau, liền cầm chén rượu đến kính phu quân.
“Hôm nay ta hiến một điệu múa, chúc mừng thân thể của Cần Vương khôi phục.”
Cô nương này thật xinh đẹp.
“Mỹ nhân mời rượu, tam đệ cũng không thể lạnh nhạt người ta nha.”
Ta không biết người này, nhưng hẳn là huynh trưởng của phu quân ta.
Nói thật, đều cùng chung một cha, sao mà lại chênh lệch lớn như vậy?
“Bản vương nhà có hãn thê, sợ là uống chén rượu này xong, về nhà sẽ không được bình yên.”
Hãn thê là cái gì?
Vì sao đều nhìn ta?
Ta thật sự không có lén ăn vụng cái gì, không tin mọi người có thể nghe bụng ta còn kêu ùng ục đây.
“Có người có thể làm cho Cần Vương sợ sao?”
“Không tin, không tin!”
Mọi người trong yến hội đều đang bàn tán.
Phu quân mỉm cười không nói chuyện, ngược lại cô nương đang quỳ sắc mặt rất xấu
Ta lặng lẽ kéo kéo quần áo của phu quân.
Thành thật mà nói, ta thực sự rất đói.
Phu quân giúp ta gắp thức ăn, ta chỉ dám ngồi đợi thức ăn gắp vào chén mới dám ăn.
Phu quân gắp, ta ăn, cả đám người đều ngạc nhiên.
Tam hoàng tử, một người sát phạt quyết đoán, văn võ song toàn, tiêu diệt quân địch không chớp mắt thế mà có thể chăm sóc người khác giỏi như vậy.
Con tôm! Ta thích nhất!
Thế nhưng Tiểu Đào không cho ta ăn, nói ta ăn tôm bất nhã.
Ta đã nhìn chằm chằm vào đĩa tôm thật lâu rồi.
“Há miệng.”
Phu quân đối với ta thật tốt!
Trong miệng nhét đầy tôm, thật thỏa mãn.