Chương 12: So tài
Ta ăn, còn phu quân thì bóc vỏ tôm.
Cung nữ ở bên cạnh sợ hãi, có thể là phu quân ta đã đoạt mất công việc của họ.
Phu quân lại nói không có việc gì.
Ta đang ăn rất ngon miệng, nhưng cô nương xinh đẹp giống như không được vui lắm, đột nhiên quỳ gối trên điện.
“Từ lâu ta đã nghe nói Công chúa Chu quốc giỏi khiêu vũ ca hát, tinh thông cầm kì thi họa. Thần nữ bất tài, nhưng vẫn muốn so tài cùng công chúa một lần. Khẩn xin hoàng thượng ban ân.”
Ừm… Chu Quốc, mẫu quốc của ta.
Câu này ta nghe rõ, muốn cùng ta so tài.
Từ nhỏ ta đã biết. Ta có thể mất mặt, nhưng ta không thể làm cho quốc gia mất mặt.
Ta dù có ngốc, cũng là một công chúa.
Phụ hoàng nhìn ta, rất xấu hổ, có vẻ ông cũng biết ta chỉ biết ăn kẹo.
Vào thời điểm quan trọng, còn phải nhìn phu quân ta.
“Nữ nhi của Liễu Thượng Thư, sao không tuân theo xưng Khánh Dương một tiếng Vương phi?”
Câu nói này khá gay gắt, ta đã hiểu, phu quân hiện tại đang rất tức giận.
“Bản vương tàn phế nên các ngươi không có quy củ?”
Cô nương nũng nịu này nói chuyện cũng nhẹ nhàng êm ái, lần này ta có thể nghe hiểu.
Nói chúng ta không có cử hành hôn lễ.
Cô nương này nói rất đúng, không có gì sai cả.
Ma ma nói, cử hành hôn lễ, sau đó động phòng mới thực sự là phu thê.
Ta ngược lại muốn viên phòng trước, nhưng phu quân không chịu.
Bầu không khí rất xấu hổ.
Phụ hoàng cũng rất xấu hổ.
Thời gian trước vừa tới một nàng công chúa, nhưng lại là kẻ ngốc.
Mặc dù không có nói rõ nhưng mọi người ai cũng biết.
Hiện tại người khác khiêu chiến, cũng không dám ứng chiến.
Mất mặt! Quá mất mặt.
Phu quân nhìn ta chằm chằm, ta giống như bị chàng nhìn thấu.
Ta muốn đi tỉ thí một chút nhưng lại sợ mất mặt.
Ta đã tự mình luyện tập rất lâu. Tiểu Đào đều nói ta khiêu vũ so với các hoàng tỷ đẹp hơn rất nhiều.
Thế nhưng ta đã nói với phụ hoàng rất nhiều lần, ông ấy đều không tin.
Người không tin, còn đuổi ta đi, nói đừng làm mất thể diện, khiến cho ta cũng không biết trình độ múa của mình như thế nào.
“Nàng muốn chơi một chút không?”
Phu quân nói chuyện rất ôn nhu còn hỏi thăm ý kiến của ta.
“Nếu nàng không thích thì không cần để ý đến nàng ta.”
Có lẽ sợ ta nhát gan, nên lại nói thêm một câu.
Khi chàng nói câu này, ta có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô nương nũng nịu bỗng tái xanh.
“Chàng không sợ ta làm mất mặt sao?”
Ta cẩn thận từng li từng tí nói, giọng nói rất nhỏ.
Tiểu Đào nói, nói ít, giọng càng nhỏ càng tốt.
Trước kia ta còn ở hoàng cung, phụ hoàng không cho ta gặp khách, mẫu hậu cũng không thích ta. Các tỷ muội cũng không có ai thích đến gần ta.
Ta biết, bọn họ chê ta ngốc, thế nhưng ta rất ngoan mà.
Phu quân có phải cũng sợ ta làm mất mặt?
“Đừng sợ, ta sẽ không cười nàng”.
Nghe xong, ta cảm thấy trong lòng nóng lên, cả cơ thể đều tràn đầy sức lực. Ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, giơ tay lên, ta cũng phải đi so tài một chút.
Phu quân đỡ trán, nàng cứ trực tiếp đi lên là được, giơ tay lên làm gì?
Xin lỗi, xin lỗi, phản xạ có điều kiện.