Đêm ta và Tiêu Trạch thành thân, ban ngày mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cuối cùng đến tối, chỉ còn lại hai người ta và hắn.
Nhưng ta phát hiện Tiêu Trạch cũng không phải đặc biệt vui vẻ.
Ta từ phía sau vòng quanh eo hắn, đem mặt dán ở phía sau lưng hắn, hỏi: “Chàng làm sao vậy?”
Áp tai vào lưng hắn, lại đột nhiên cảm thấy tim Tiêu Trạch dường như nhảy đặc biệt nhanh.
Hắn nói: “Ta nhớ ngày đó nàng nói chuyện với Cửu Vương.”
“Hả?”
Hôm đó ta nói chuyện với Cửu Vương nhiều lắm, làm sao ta biết hắn nói câu nào.
Tiêu Trạch ấp úng nói: “Hắn nói, ta tài nghệ không tinh.”
“Hả?”
Ta suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ý hắn.
“A…”
Mặt ta đỏ ửng lên, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn đột nhiên xoay người, đem ta ôm vào trong ngực hắn, vài bước tiến lên, đem ta đặt ở trên giường.
Nụ hôn của hắn rơi xuống.
Ánh nến lay động, màn trướng tung bay. Hắn dán vào vành tai ta, hỏi: “Đủ chưa?”
Ta không nói nên lời.
Hơi thở ấm áp của hắn lại phả vào tai ta.
“Khanh Khanh, chúng ta còn có thật lâu thật lâu.”
“Cả đời.”