Chương 11: Thánh chỉ
Chuyện Cửu Vương hãm hại Thái tử, chứng cứ vô cùng xác thực.
Bệ hạ giận tím mặt, đem Cửu Vương nhốt vào Tông Nhân phủ.
Lâm quý phi quỳ trước ngự tiền hồi lâu, cũng không thể bình ổn lửa giận của bệ hạ.
Ta lúc này mới có chút hiểu được một gia đình hoàng gia, tình cha con không còn quan trọng bằng một người thừa kế tốt.
Bệ hạ đánh giá cao năng lực của Thái tử, cho dù có sủng ái Cửu Vương thì vẫn sẽ tức giận khi làm hại Thái tử.
Sau đó Tiêu Trạch nói cho ta biết, thích khách ám sát Cửu Vương sau khi bị bắt, một mực chắc chắn, việc này đều là do Thái tử gây nên.
Hắn không tin Thái tử sẽ làm ra chuyện như vậy, liền gia tăng thẩm vấn, điều tra nhiều mặt, rốt cục tra ra manh mối toàn bộ sự tình.
Thì ra, Cửu Vương mơ ước vị trí Thái tử, liền phái người mượn danh Thái tử tiến hành ám sát mình, giá họa Thái tử.
Nếu chuyện không thành, liền lấy mồi dụ hắn vào Linh An các để tiêu diệt.
Ta nhớ rõ Tiêu Trạch lần đầu tiên cùng ta đề cập tới việc này, ta hỏi Tiêu Trạch mồi nhử là cái gì, hắn nói, có lẽ là ta.
“Ta?”
Đầu ta đầy dấu chấm hỏi.
Tiêu Trạch không nói gì khác, mà hỏi ta: “Bánh ngọt Thái tử thưởng đâu?”
Ta nói: “Trên án, ngày nào ta cũng quỳ lạy.”
Hắn gật đầu: “Cho ta đi, ta mang về.”
Ta không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng ta vẫn nghe lời gói hết những bánh ngọt sắp mọc lông kia lại bằng giấy dầu, đưa cho Tiêu Trạch.
Ta nhớ rõ hắn có nhìn bánh ngọt hồi lâu, lúc đi hình như có nói một câu.
Câu nói đó hình như là:
“Không đáng.”
Thánh chỉ tứ hôn của ta và Tiêu Trạch cuối cùng cũng được ban xuống.
Đến truyền chỉ…
Là Thái tử.
Đó là lần cuối cùng ta gặp hắn.
Bởi vì Tiêu Trạch đã từ chức chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, nói muốn cùng ta đi chu du bốn phương.
Thái tử bảo Tiêu Trạch rời đi trước, hắn nói có chuyện muốn nói với ta.
Ta nhìn thái tử, hắn nghiêm túc nhìn ta, hỏi: “Ngươi đoán xem vì sao ngày đó ngươi ném tú cầu, ta lại ôm một cái thùng sắt?”
Ta sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ không phải, vì cho lợn ăn sao?
Thái tử nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Thái tử cười như một đứa trẻ, ánh mắt của hắn đều cong thành một vầng trăng nhỏ, lóe lên ánh sáng dịu dàng.
Hắn nói với ta: “Không sai, ngươi nhớ kỹ, bổn thái tử ta rất thích cho lợn ăn.”
Ta gật đầu.
“Nói về ngươi và Tiêu Trạch đi.” Thái tử chuyển đề tài. “Ngươi thích hắn từ khi nào?”
Ta thành thật nói: “Thần nữ khi còn bé tiến cung, rớt vòng tay ở trong hồ, là huynh ấy giúp ta vớt lên.”
Thái tử đột nhiên trầm mặc.
Sau đó hắn lại dùng loại ánh mắt phức tạp này nhìn về phía ta, mà lúc này đây cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong đó lại đặc biệt mãnh liệt.
Thái tử không nói lời nào, chỉ qua loa gật đầu với ta, liền xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng Thái tử.
Hắn giống như đang ở chỗ rẽ, lau lau khóe mắt.
Có lẽ là ánh mắt ấy, có chút bụi bặm.