Một Đời Một Kiếp Nhân Duyên

Thoát xác



Chương 1: Thoát xác

Tưởng rằng tách rời khỏi thân thể sẽ rất đau, nào ngờ lại không đau chút nào.

“Ký chủ, linh hồn của cô sẽ mãi mãi ở lại thế giới này, không thể tái sinh.”

“Cho đến khi cô bị tất cả mọi người quên lãng, sẽ mãi mãi tiêu tán.”

Có lẽ trước khi biến mất hệ thống đã làm gì đó, thân thể của tôi lại không hề thối rữa.

Tôi liền lảo đảo lắc lư ở trong cung suốt bảy ngày, ngắm nhìn hoa nở rộ vào mùa xuân, ngắm nhìn những vì sao vào ban đêm.

Chờ đến ngày thứ tám, tôi phát hiện bản thân vẫn chưa tan biến.

Lại phục hồi tinh thần, tôi đã đến điện Vĩnh Ninh.

Tiêu Ngọc Tuyên đang xử lý tấu chương, hoàng hậu mới phong của hắn – Mục Nhược Yên đang ở một bên mài mực.

Mặc dù không nói chuyện, nhưng hai người luôn vô tình chạm vào tay đối phương.

Gương mặt Mục Nhược Yên ửng hồng, ánh mắt ngập tràn sắc xuân.

Tiêu Ngọc Tuyên đặt bút: “Nhược Yên, đây là do nàng mời ta đấy.”

“Giang Hoà cô cô hôm nay lại không trực, nghe nói nàng ấy rất nghiêm, nếu để nàng biết, sẽ trách tội thần thiếp.”

Nghe thấy tên tôi, Tiêu Ngọc Tuyên dừng động tác, biểu cảm thỏa mãn lập tức sụp xuống.

“Nhắc nàng ta làm gì, mất hứng. Huống chi nàng là hoàng hậu của trẫm, một cung nữ như nàng ta thì dám nói gì?”

Mục Nhược Yên vùi mặt vào trong lòng ngực Tiêu Ngọc Tuyên nhận sai:

“Giang Hoà cô cô dù sao cũng là nữ quan ngự tiền do thái hậu nương nương chỉ định, thần thiếp đương nhiên phải…”

Tôi nhìn có chút buồn nôn, lại bay đi ra ngoài một vòng.

Là một linh hồn, tôi lại bị nhốt trong thâm cung này mà không thể ra ngoài.

Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Tiêu Ngọc Tuyên, có lẽ không bao lâu nữa tôi sẽ sớm tiêu tán thôi.

Bay đi một lúc, tôi không ngờ lại đến nơi gặp hắn lần đầu tiên.

Lúc đó tôi mới vừa xuyên qua, thân phận đích nữ thừa tướng khiến nhiều hoàng tử đối với tôi ân cần.

Nhưng tôi hoàn toàn không muốn gả vào lồng giam này.

Huống chi hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ là: Hoàn thành một đời một kiếp một đôi.

Ở trong yến hội, tôi lấy cớ trốn ra ngoài hít thở không khí, đúng lúc gặp phải Tiêu Ngọc Tuyên đang bị đám con nhà quyền quý bắt nạt.

Mẫu phi của hắn bị nhốt vào lãnh cung mười hai năm, hoàng đế thậm chí còn không nhớ mình có đứa con trai này.

Chứ đừng nói đến những con cháu của gia đình thế gia, ngay cả cung nữ, thái giám cũng có thể ức hiếp hắn.

Tôi không đành lòng nên ra tay cứu hắn, giúp hắn một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hoàng đế.

Làm điều kiện tôi giúp hắn phong vương ra khỏi cung, hắn hứa với tôi cả đời chỉ cưới chính phi, không nạp thiếp.

Hắn nói: “A Hoà, có nàng ở đây, dù không được phong vương, ta cũng mãn nguyện rồi.”

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ là tôi vọng tưởng.

Không có hoàng tử nào lại không muốn có vị trí kia.

Cũng không có hoàng đế nào không muốn say sưa bên mỹ nhân, thức dậy nắm quyền thiên hạ.

Sau cuộc chiến đoạt ngôi, phụ thân tôi bị buộc phải lui về ở ẩn.

Bởi vì hiếu kỳ, tôi bị hắn giam cầm trong cung, làm nữ quan hầu hạ trong ba năm.

Chính suy nghĩ ngây thơ vốn có của người hiện đại, đã khiến tôi tự nhốt mình trong lồng giam này.

Đảo mắt kỳ hạn ba năm đã qua đi, hắn phong Mục Nhược Yên làm hoàng hậu.

Còn tôi, nhiệm vụ của hệ thống thất bại, bị buộc phải rời khỏi thân xác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.