Chương 2:
Lại lang thang thêm vài ngày, tôi có chút nhớ món bánh hoa đào của nha đầu Thiên Tuyết.
Tôi tìm nàng ở nơi trực và tẩm cung của nàng thật lâu, nhưng không thấy đâu cả.
Cho đến khi nghe thấy hai thái giám, nhắc đến nàng ở điện Vĩnh Ninh quỳ gối không chịu đứng dậy, tôi mới tìm đến đó.
Không biết đã quỳ bao lâu, sắc mặt Thiên Tuyết đã tái nhợt, nàng không ngừng dập đầu:
“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”
“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”
“Nô tỳ cầu xin bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”
…
Máu tươi từ trán nàng chảy xuống má, rồi chảy xuống ngực, nhuộm vạt áo của nàng thành màu đỏ sẫm.
Tôi muốn ngăn nàng lại, nhưng tay tôi lại xuyên qua cơ thể nàng.
Tôi có chút bối rối, rõ ràng tôi đã chết rồi, nha đầu ngốc này…
Nàng biết tôi không thích hoàng cung, nàng muốn chôn cất tôi bên ngoài hoàng cung.
Nhưng nếu một cung nữ chết, dựa theo quy định thì không thể đưa ra khỏi cung.
Nàng giấu giếm cái chết của tôi, không màng sống chết cầu xin Tiêu Ngọc Tuyên thả tôi ra ngoài.
“Đủ rồi!”
Tiêu Ngọc Tuyên giận tím mặt quát: “Ra ngoài? Nàng ta còn nghĩ đến chuyện một đời một kiếp một đôi? Ngươi cho rằng nam nhân nào còn dám muốn nàng ta?”
Hắn nhìn sang đại thái giám đang hầu hạ bên cạnh, cười lạnh: “Trương Đức Thuận, trẫm niệm tình ngươi hầu hạ nhiều năm, nên sẽ thưởng cho ngươi làm người nấu ăn đi.”
“Cung nữ và thái giám, cũng coi như là một đời một kiếp một đôi.”
Trương Đức Thuận bị doạ không nhẹ, vội vàng quỳ xuống: “Nô tài không xứng, nô tài không xứng, xin hoàng thượng tha cho nô tài.”
Tiêu Ngọc Tuyên nhướng mày: “Ngươi cũng coi thường nàng ta?”
Trương Đức Thuận quỳ xuống, cả người phát run, không dám lên tiếng.
Tiêu Ngọc Tuyên hừ lạnh một tiếng, đi đến trước mặt Thiên Tuyết.
“Ngươi thấy chưa, thưởng cho Trương Đức Thuận, hắn cũng dám chống lại thánh chỉ của trẫm. Ra khỏi cung, ngươi cho rằng người nào còn muốn lấy Giang Hoà cô cô của ngươi nữa không?”
“Ngươi về đi báo cho nàng ta, đừng mơ nữa!”
Thiên Tuyết không đáp lại, chỉ siết chặt bàn tay rồi quỳ lạy một cái, lần nữa cầu xin:
“Nô tỳ khẩn cầu bệ hạ thả Giang Hoà cô cô ra khỏi cung.”
Tiêu Ngọc Tuyên tức giận không thôi, trực tiếp phất tay áo rời đi, câu nói lạnh lùng vô tình vang lên:
“Trương Đức Thuận hầu hạ trẫm có công, đặc ân cho ngươi và Giang Hoà ngày mai thành hôn.”
Trương Đức Thuận kinh hô ra tiếng: “Không ổn đâu bệ hạ, nô tài…”
“Im đi.” Tiêu Ngọc Tuyên cười lạnh lùng. “Ngươi không muốn nhận ân huệ của trẫm?”
Trương Đức Thuận không trả lời, quỳ xuống tạ ơn ý chỉ.
Tiêu Ngọc Tuyên đi rồi, Trương Đức Thuận sai người đưa Thiên Tuyết trở về.
Tôi bay theo phía sau hai người.
Cái chết của tôi, Thiên Tuyết đã không thể giấu được nữa.
Trương Đức Thuận sẽ lập tức nhìn thấy thi thể của tôi, Tiêu Ngọc Tuyên sẽ biết được tin tức về cái chết của tôi.
Hắn sẽ có phản ứng gì?
Sẽ đáp ứng yêu cầu của Thiên Tuyết đưa tôi ra khỏi cung? Hay hắn sẽ chán ghét mà sai người lôi đi xử lý?
Điều làm tôi không ngờ tới chính là, Trương Đức Thuận giấu kín tin tức về cái chết của tôi.
Hắn không nói một tiếng mà rời đi, chỉ dặn dò Thiên Tuyết chăm sóc tôi thật tốt.
Tôi tò mò đi theo hắn, lại phát hiện hắn đang sai người may gấp hỉ phục.
Trương Đức Thuận bắt đầu theo Tiêu Ngọc Tuyên sau khi hắn tôi ra khỏi lãnh cung.
Bây giờ với thân phận thái giám nắm quyền, chỉ cần nói một câu cũng đủ để đám người dưới quyền không tiếc mạng sống mà làm.
Chứ đừng nói chi đây là ý chỉ của hoàng đế, Thượng Y Cục không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một ngày đã hoàn thành xong hỉ phục.
Tôi nhìn hắn thay hỉ phục cho tôi, thay tôi trang điểm chải tóc.
Ôm tôi hoàn thành xong lễ thành hôn.
Tôi không hiểu, hắn làm vậy để làm gì?
Tuy rằng Tiêu Ngọc Tuyên hạ chỉ, nhưng hắn hoàn toàn không cần phải làm đến mức này.
Cho dù tôi còn sống cũng không cần thiết, huống chi hiện giờ tôi chỉ là một thi thể.
Tôi chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại đột nhiên nghe thấy tiếng Tiêu Ngọc Tuyên vọng vào từ bên ngoài phòng tân hôn.
Hắn hình như say rượu, không còn chút dáng vẻ hoàng đế, cứ đập cửa mãi:
“Giang Hoà, nàng mở cửa cho ta.”
“Nàng cho rằng nàng có thể trốn thoát được sao? Nàng chịu thua cho ta, ta sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì, ta phong nàng làm quý phi được không?”