Chương 4:
Tất nhiên tôi cũng nhanh chóng đi theo anh ấy. Tôi theo sau Tạ Dực nửa bước, đi về phía ký túc xá cùng anh ấy.
Hơn một năm nay tôi đã quen với việc đi theo sau anh như thế này.
Lúc đầu anh còn thấy xấu hổ, yêu cầu tôi đừng đi theo. Nhưng bây giờ thì tôi làm gì anh cũng mặc kệ.
Để đến ký túc xá của nghiên cứu sinh thì phải đi đường tắt, băng qua một con đường đá rất hẹp, chỉ có thể chứa được hai người đi song song.
Tôi thích nhất là đi qua chỗ này cùng Tạ Dực.
Hầu như không có người qua lại, hai bên đều là cây cao, chặn mất ánh đèn của những ngôi nhà ngoài kia.
“Ông chủ Tạ, ang biết không? Trong bóng tối, con người luôn thẳng thắn hơn bình thường một chút đấy.”
Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt anh ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được nét mặt ghét bỏ của anh: “Trò mới gì nữa thế?”
“Em chỉ muốn nói với anh là anh không cần phải xấu hổ đâu. Anh phải lợi dụng một cô gái tốt như em, nếu không thì qua cái làng này…”
Anh dừng lại, quay lại nhìn tôi, giọng trầm xuống một quãng tám: “Nếu không thì sao?”
“Em…em sẽ đợi anh ở làng bên cạnh!”
Anh cười khúc khích, phớt lờ câu nói đeo bám của tôi như thường lệ, tiếp tục bước đi.
“Con người trong bóng tối thật sự sẽ trở nên thành thật hơn sao?” Tạ Dực hỏi.
Đúng rồi đấy, anh yêu. Tôi khuyên anh nên đồng ý làm bạn trai của tôi ngay lập tức đi.
Tất nhiên là tôi không dám nói như những gì tôi nghĩ rồi.
“Tôi…” Anh vừa mới mở miệng, nhưng cũng đã đi hết con đường nhỏ, bước lên vỉa hè tràn ngập ánh sáng.
Miệng Tạ Dực còn hơi hé mở, ánh sáng đột ngột khiến môi anh run run, anh lại ngậm miệng.
Hả? Anh ấy định nói gì?
Tôi tò mò quá!
“Hả? Cái gì? Anh nói tiếp đi!”
Anh ấy phớt lờ tôi, cúi đầu bước nhanh hơn.
Nhóc quỷ này, cứ chọc trúng cái nư của tôi thế, xem xem liệu sáng mai tôi có ăn trộm một chiếc bánh bao của cậu không nhé.
Trở lại ký túc xá, tôi đặt hẹn giờ. Chờ sau khi Tạ Dực ăn xong, tắm rửa xong, tôi bắt đầu gửi tin nhắn cho anh ấy.
Tôi: “Anh có biết tại sao khủng long bị tuyệt chủng không?”
Tạ Dực: “?”
Hm, tôi sẽ không nói cho anh biết lý do tại sao, nhưng tôi sẽ không kết thúc câu chuyện đâu.
Tôi nhặt chiếc gối ôm con cua trên giường lên, hung hăng đấm vài phát.
Tôi cứ trêu ngươi làm cho anh tò mò một chút vậy.
Cho đến sáng hôm sau tôi mới biết rằng anh ấy còn chả thèm đọc những gì tôi gửi mà đi ngủ thẳng luôn
“Thì?” Tạ Dực nhét một chiếc bánh bao hấp nhỏ vào miệng: “Tại sao khủng long lại tuyệt chủng?”
“Bởi vì tay bé quá nên không thể vỗ tay tán thưởng nhan sắc mỹ miều của anh á.”
Anh ho mạnh hai cái, với tay lấy nước.
“Anh chậm chút, cẩn thận nghẹn.” Tôi mở nước đưa cho anh.
Tạ Dực uống một ngụm nước lớn, dùng sức nuốt xuống rồi cau mày nhìn tôi: “Đới Cẩn, đừng biến thái như vậy nữa.”