Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 5



Chương 5:

Lúc ăn sáng xong, vừa định rời đi thì Tạ Dực nhìn vào khoảng không phía sau lưng tôi rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi.

“Nhanh! Nhanh che giúp tôi! Lão Lý ở đằng kia!” Anh cúi xuống trốn sau lưng tôi.

Tôi ngồi thẳng dậy, liếc về hướng anh nói.

Trên đường, giáo sư Lý xách theo túi laptop, vừa ăn bánh bao vừa cúi đầu đi về phía trước.

“Nhìn thấy thì nhìn thấy. Sao anh lại sợ thầy ấy đến vậy chứ?”

Giáo sư Lý là một người nghiện công việc nổi tiếng ở Học viện Khoa học Máy tính của chúng tôi. Ông ấy rất nghiêm khắc với việc học, hầu hết các sinh viên đều kính trọng và sợ ông ấy.

Nhưng tôi không sợ vì điểm tôi rất cao.

Hơn nữa nếu không có giáo sư Lý thì có lẽ tôi đã không biết đến Tạ Dực.

Khóa học thuật Toán năm 3 của chúng tôi là giáo sư Lý dạy. Một ngày nọ, tôi đi ngang qua phòng máy tính thì giáo sư Lý đứng ở cửa gọi tôi: “Đới Cẩn, vào nghe cái này đi.”

Tôi bước vào trong sự hoang mang.

Thầy ấy đang tổ chức một cuộc hội thảo chia sẻ với một số nghiên cứu sinh và người đang phát biểu lại chính là Tạ Dực.

Tạ Dực đang nói về mô hình anh ấy viết sử dụng thuật toán cây đỏ đen. Giáo sư Lý muốn tôi nghe một chút về ứng dụng thực tiễn của cây đỏ đen.

Tạ Dực đứng trên bục, đeo kính gọng đen, mặc áo sơ mi trắng, áo khoác đen, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại rất nhiệt tình, môi trên chạm vào môi dưới đỏ mọng, mềm mại, mở ra khép lại.

Khi anh ấy nói về ý tưởng thiết kế, trong mắt anh ấy dường như có tia lửa.

Sau khi trở về ký túc xá, tôi đã nghĩ, nếu kiếp này không thể ở bên cạnh Tạ Dực thì phòng máy 1204 chiều hôm đó sẽ là Phong Linh Đô của tôi.

“Sao rồi? Sao rồi? Đi chưa?” Mái tóc bồng bềnh của Tạ Dực cọ vào lưng tôi qua lớp quần áo, anh trầm giọng hỏi.

“Đi rồi, đứng dậy nhanh lên, tóc của anh cào c,h,ết em mất.”

Anh ngồi thẳng dậy, thở dài nhẹ nhõm rồi nói: “Hôm qua tôi đã phạm một sai lầm rất ngu, thế là bị Lão Lý giáo huấn suốt hai tiếng, còn bảo hôm nay tôi đến sớm chút. Sợ rằng ông ấy vừa nhìn thấy sẽ bắt tôi đi mất.”

“Không sao đâu. Em có thể đi mua vé số thay anh!” Chúng tôi đeo cặp và cùng nhau rảo bước về phía trạm xổ số, Tạ Dực thường mua xổ số 10 tệ vào mỗi sáng thứ Hai, bất kể mưa hay nắng.

Đây cũng đã trở thành thời điểm chúng tôi thường xuyên cùng nhau ăn sáng .

“Sao có thể được!” Tạ Dực liếc nhìn tôi: “Nếu lỡ trúng 10 triệu, nhóc ôm vé số bỏ trốn, há chẳng phải là anh đây vừa mất vợ lại thiệt quân sao ?”

À há!

Hình như tôi vừa nghe được điều gì đó thú vị?

“Mất cái gì cơ?” Tôi vươn cổ lên nhìn anh với nụ cười tinh nghịch.

Tạ Dực dừng lại, tỏ vẻ bất lực và dùng ngón tay chọc vào trán tôi.

“Mất thưởng xổ số đó thưa cô, và tôi còn thiệt hại thêm một tên lính nhỏ là em đó.”

Nếu tôi là anh thì điều này sẽ trở thành sự thật nha.

“Cũng không biết tại sao cái miệng 37 độ của anh lại có thể nói những lời lạnh lùng như vậy…”

Anh cúi đầu, mím môi cười rồi không nói thêm nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.