Chương 17:
“Sao hôm nay anh lại mặc đồ trang trọng thế? Có sự kiện gì à?”
“Ừ.” Tạ Dực gật đầu: “Lãnh đạo đến để nghe báo cáo công việc của bộ phận tôi đang làm. Vốn dĩ trưởng nhóm mới là người báo cáo. Nhưng anh ấy đột nhiên bị viêm amidan không thể nói được nên tôi phải giúp anh ấy.”
“Không phải anh mới đến đó làm việc cách đây không lâu à? Không có ai khác có thể lên báo cáo sao?”
“Tài liệu là tôi chuẩn bị nên tôi là người hiểu rõ nhất.”
Tôi nhìn thấy quầng thâm lờ mờ dưới mắt anh, cảm thấy có chút áy náy nên hỏi: “Tối qua anh thực sự không ngủ à?”
“Tôi có nằm trên ghế sofa một lúc. Buổi sáng nay họp xong sẽ không còn việc gì, buổi chiều trở về tôi sẽ ngủ bù.”
Anh ấy xách túi đựng máy tính bước ra ngoài, tôi đi theo sau.
Haizz…hình như tôi đã gây thêm rắc rối cho anh ấy rồi.
Về sau không thể tùy tiện như vậy được nữa.
“À, đúng rồi.” Tạ Dực quay người: “Tối qua tôi cũng không định ngủ, không phải vì có em ở đây đâu.”
Anh ấy nói một cách thờ ơ, không biết đó có phải là để an ủi tôi hay là đang nghiêm túc nữa.
Trong giờ học buổi chiều, tôi có cảm giác như lão Lý luôn trừng mắt nhìn tôi một cách cố ý hoặc vô ý.
Nó khiến tôi cảm thấy lo lắng và có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, khi mọi người tan học chuẩn bị rời đi, Lão Lý đột nhiên nói: “Đới Cẩn, ở lại đây một lát.”
Các bạn cùng lớp của tôi lần lượt bước ra khỏi phòng học, khi họ đi ngang qua tôi, họ đều nhìn tôi với ánh mắt “bảo trọng”.
Tôi cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, bước từng bước nhỏ để đi đến chỗ lão Lý.
Ông ấy cúi đầu, đẩy kính lên rồi ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ vào màn hình, hỏi: “Tạ Dực viết cho em à?”
Tôi liếc nhìn nó, đoạn mã đó đúng là những gì Tạ Dực viết tối qua.
Tôi gật đầu một cách khó khăn và nói: “Dạ.”
Thật kỳ lạ, tôi và Tạ Dực thường xuyên xem code của nhau, phong cách của chúng tôi rất giống nhau, nhưng lão Lý liếc mắt vẫn có thể nhận ra.
Vẻ mặt lão Lý nghiêm túc, bấm chuột nói: “Tôi sẽ cho em một vài bài tập, và nhớ phải tự làm.”
Tôi từng nghe Tạ Dực nói rằng khi lão Lý giao bài tập cá nhân về nhà, đó là khoảnh khắc đau đớn nhất.
Tôi quay lại chỗ ngồi với vẻ mặt tái nhợt, mở link xem bài tập, đều là những thuật toán thông dụng.
Cả phòng máy 1204 chỉ còn lại một mình tôi, ngồi đó từ sáng đến tối.
Quằn cả buổi mới chỉ làm xong một bài.
Cửa phòng học vang lên hai tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa bị đẩy ra, Tạ Dực thò đầu vào.
“Quả nhiên là em ở đây.” Anh ấy bước về phía tôi: “Lại còn không trả lời điện thoại của tôi, em để quên đồng hồ nên tôi mang tới cho em.”
Chiếc đồng hồ nữ nhỏ bằng vàng nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Trái tim tôi như thắt lại. Tại sao anh ấy lại mang đến đây mà không nói một lời nào vậy? Thế thì lần sau tôi lại phải tìm lý do để đến chỗ anh ấy…
Chán thật!
Sau khi lấy đồng hồ và đeo vào, tự nhiên tôi thấy Tạ Dực không mặc bộ vest lúc sáng nữa mà lại là bộ đồ màu trắng y hệt bộ tôi mặc tối qua.
“Anh, anh… Sao anh lại mặc bộ đồ này chứ?!”
Bộ quần áo tôi mặc lên người giờ đã được anh ấy khoác lên, vậy chẳng phải là hai chúng tôi đang sáp lại gần nhau sao?
Khi nghĩ đến điều này, cả mặt tôi nóng bừng.
“Mặc đồ trang trọng như thế đến trường thì hơi kì nên tôi thay bộ khác.”
Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, vươn cổ nhìn vào màn hình của tôi rồi chợt cười: “Tôi biết ngay mà. Quả nhiên lão Lý sẽ yêu cầu em làm đề này.”
Tôi còn đang suy nghĩ đến chuyện áo quần, không trả lời anh: “Bộ áo quần này em đã mặc qua, anh chưa giặt mà đã mặc lại rồi sao?”
“Vậy thì sao?” Anh cau mày: “Em chỉ mặc nó có tí xíu vào buổi tối thôi mà, không muốn giặt.”
Tôi cạn lời.
Tạ Dực lại gần, hạ giọng nói với tôi: “Em giúp tôi xem trên người tôi có sợi tóc nào của em không. Buổi chiều trở về ngủ thì thấy tóc của em vương vãi khắp giường và quần áo.”
Tôi đè vai xoay anh lại, quả nhiên ở vạt áo sau lưng tìm được một sợi tóc dài.
“Đúng là có, màu tóc rất giống của em.”
“Chắc chắn là em rồi. Nếu không thì còn có thể là ai nữa chứ?” Vẻ mặt Tạ Dực rất vi diệu, anh ấy nhìn tôi đầy trêu chọc: “Em có phải là cô gái sắp gia nhập lữ đoàn hói không?”
Hứ!
Tôi quay mặt đi, cho anh ăn quả bơ, cố tập trung nhìn vào màn hình.
Nhưng anh ấy lại ngồi cạnh tôi, một chữ cũng không lọt vào đầu được.
Tâm trí tôi tràn ngập giọng nói, nụ cười và hương thơm của anh.
“Đừng nhìn nữa, ăn cơm trước đi. Mau đãi tôi một bữa đi.” Tạ Dực nắm lấy cánh tay của ta lắc lắc hai cái: “Bị em hành hạ hơn nửa đêm mà ngay cả bữa cơm cũng không mời tôi ăn được hả?”
Đừng nói những điều kỳ lạ như vậy! Tôi sẽ nghĩ theo hướng không phù hợp với trẻ em!
Vừa dứt lời, lão Lý mở cửa bước vào.
Nhìn tôi và Tạ Dực với vẻ nghi ngờ.
Nụ cười của Tạ Dực dần dần biến mất, anh cúi đầu xuống, trông không hề kiêu ngạo như lúc ở trước mặt tôi.
Lão Lý giả vờ ho khan hai tiếng: “Tạ Dực! Kỳ thực tập vừa rồi của em thế nào? Học được cái gì? Trở về viết báo cáo gửi cho tôi. Em rảnh rỗi như vậy, còn có thể viết bài tập cho Đới Cẩn. Hay tôi giao cho em thêm hai dự án nữa nhé?”
Ông lại chỉ tay vào tôi: “Đới Cẩn, đừng cười. Yêu thì yêu, đừng để Tạ Dực giúp em viết mã, có vài nghiên cứu em chỉ có thể dựa vào chính mình hiểu rõ mới học được. Không thì liệu Tạ Dực có giúp em viết mã suốt đời hay không?”
Thật ra thì tôi cũng muốn làm giống lời thầy nói nhưng anh ấy phải bằng lòng đã.