Chương 16:
Cái gối.
Tôi ghét gối!
Quăng chiếc gối sang một bên, tôi nằm nghiêng người, co ro lại.
A, có gì cứng thế?
Tôi đưa tay sờ sờ phía dưới đầu, có một bức ảnh.
Dưới ánh sáng của màn hình điện thoại di động, tôi thấy mình mặc đồng phục cử nhân trong ảnh.
Và Tạ Dực, người đang đội chiếc mũ cử nhân bên cạnh anh.
Tôi cười rạng rỡ, lộ ra sáu cái răng.
Anh ấy rất dè dặt, cười mà không lộ một chiếc răng nào.
Nếu không phải vì mệt đến độ không cựa nổi mình, chắc chắn tôi sẽ kéo anh ra và chọc quê.
Ban ngày anh giả vờ như vậy, ban đêm lại ngắm ảnh của tôi để ngủ à?
Thú vị đấy.
…
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Tôi mở mắt ra, đợi một lúc mới nhớ ra mình đang ở trên giường của Tạ Dực.
Nửa giường còn lại rất phẳng phiu, anh thực sự chưa đến ngủ ở đây.
Có tiếng chuyển động ở tầng dưới, tôi đứng dậy khỏi giường.
Bức ảnh đó…
Tôi đặt nó trở lại vị trí ban đầu và dùng gối che nó lại.
Sau khi thay quần áo, đeo đồng hồ, tôi suy nghĩ một lúc rồi tháo đồng hồ ra đặt lên bàn cạnh giường ngủ.
Quay lại đi xuống cầu thang.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Tạ Dực, mắt tôi đã mở to.
Anh mặc một bộ vest lịch sự, bờ vai rộng, eo hẹp, tóc chải chuốt gọn gàng, đang thắt cà vạt trước gương.
Hai bàn tay đang nắm lấy chiếc cà vạt, thắt lung tung rồi tháo nó ra.
Khi thấy tôi đi xuống, anh ấy chào: “Chào buổi sáng, bảo vệ.”
Khá lắm, còn biết cà khịa tôi.
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Chào buổi sáng, bánh quy gấu nhỏ.”
“Có biết thắt cà vạt không? Giúp tôi chút đi.” Anh hơi hếch cằm lên, lại tháo chiếc cà vạt thắt sai ra.
Tôi tự tin bước đến gần anh ấy và nói: “Anh bỏ tay ra nào.”
Đứng trước mặt Tạ Dực chỉ cách anh ấy 10 cm, tôi nhìn thẳng vào cằm anh ấy và đưa tay nắm lấy cà vạt.
Như một người vợ đức hạnh, nhẹ nhàng thắt nút, khung cảnh này thật tuyệt, dễ khiến người ta động lòng.
Nếu tôi thực sự biết cách thắt nó.
Sau khi tháo cà vạt lần thứ 4, cuối cùng Tạ Dực cũng không nhịn được nữa, cong môi hỏi: “Em không biết à?”
“Thử lại, thử lại lần nữa…”
Sau một lần thất bại nữa, tôi ngượng ngùng nhìn anh ấy.
Chán nản, tôi mở điện thoại ra tìm video hướng dẫn.
Anh mỉm cười bất lực, đứng im chờ tôi mở.
Tôi làm theo hướng dẫn, thắt từng bước, cà vạt bị cong nên tôi điều chỉnh từng chút một.
Làm xong, tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Dực, phát hiện trong mắt anh thoáng qua một tia dịu dàng.
Điên rồi điên rồi! Chắc là do tôi tưởng tượng thôi nhỉ?
Anh không hung dữ thì thôi, năm mới cũng đã qua rồi, sao anh ấy có thể nhìn tôi dịu dàng như vậy chứ?
Quả nhiên, vẻ ngoài đẹp trai rất dễ khiến người ta bối rối mà.