Chương 19:
Tạ Dực không có biểu cảm gì, hoặc là do tôi nhìn không rõ.
Nhưng tôi thấy yết hầu của anh ấy đang di chuyển.
“Ừ, tôi thích em.”
Một giọng nói rõ ràng nhưng yếu ớt.
Nó kiểm soát từng tấc tóc và làn da của tôi như bùa yêu vậy.
Niềm vui thầm kín trong lòng mất đi ngay tắp lự, sự kiềm chế bùng cháy dữ dội.
Lời nói ra cũng là khi sự đau lòng như sóng thần ập đến.
Giọng tôi run run, tôi hỏi anh: “Vậy tại sao anh không muốn ở bên em?”
Anh không trả lời nữa.
Mỗi giây im lặng đều khiến trái tim tôi trở nên lạnh giá hơn.
Sau cái nóng thiêu đốt, chỉ còn lại than hồng bi thương.
Hình bóng của anh ấy mờ đi trong bóng tối.
Không!
Tầm nhìn của tôi ngày càng mờ đi.
Trước khi xấu hổ hơn, tôi đã nói “Em đi trước” rồi bỏ chạy.
Những bước chân đến cửa phòng thật xa.
Xa đến nỗi tôi không kìm được vài giọt nước mắt.
Tôi không biết lần này sẽ mất bao lâu để hồi phục sau cơn đau.
“Không phải anh không muốn.” Giọng của Tạ Dực vang lên từ phía sau.
Tôi c/h/ế/t lặng tại chỗ.
Bước chân của anh dần dần đến gần.
Lặp lại lần nữa: “Anh không muốn em miễn cưỡng ở bên anh.”
Anh đi đến trước mặt tôi, dựa lưng vào cửa, chặn đường tôi: “Em không được đi.”
Đầu óc tôi trống rỗng, không thể hiểu được ý định của anh ấy cũng như diễn biến hiện tại.
“Đới Cẩn.” Tạ Dực hạ giọng: “Xin lỗi, suốt thời gian này là anh luôn trốn tránh.”
“Em có nhớ ngày đầu năm đó không? Ngày đó… anh vốn đã định đồng ý với em.”
Anh ấy đang nói về ngày đầu năm, khi tôi tỏ tình lần đầu tiên í hả?
Hôm đó trời có tuyết rơi nhẹ, tôi phát hiện ra Tạ Dực là người duy nhất còn lại trong phòng máy tính để viết mã nên tôi liền mang máy tính trên lưng đi tìm anh ấy.
Sau khi ngồi cạnh anh ấy và hỏi vài câu, tôi mỉm cười hỏi anh ấy.
“Đàn anh, em có thể thường xuyên tìm anh hỏi bài được không?”
Anh ấy nói được.
Tôi lại hỏi: “Đàn anh, em có thể đến gặp anh thường xuyên mà không hỏi trước được không?”
Anh ấy không nói gì.
Tôi tiếp tục hỏi: “Đàn anh, câu hỏi này là thật. Đúng là em muốn tìm anh, đúng là em thích anh, đúng là em muốn làm bạn gái của anh. Anh có đồng ý với em không?”
Chẳng chút đắn đo, anh ấy trả lời là không.
Đây chính là điểm bắt đầu hành trình yêu đơn phương dài đằng đẵng của tôi.
Tay Tạ Dực nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay thô ráp của anh xoa xoa đầu ngón tay tôi.
Anh nhẹ nhàng thở dài: “Lúc đó anh thấy em trang điểm rất đẹp, đeo đồng hồ và dây chuyền đắt tiền và tinh xảo, anh cũng biết thành tích của em thuộc top đầu trong chuyên ngành và em sắp được nhận vào trường, cả người tràn đầy tự tin, như thể đang tỏa sáng. Khi đó, anh không có đủ tự tin để đứng bên cạnh em.”
“Anh luôn cảm thấy rằng phải đợi đến lúc anh đủ ưu tú để xứng đôi với em, đó sẽ là sự khởi đầu thực sự cho mối quan hệ của chúng ta. Nếu không, trong mắt em, anh chỉ là trò tiêu khiển mà thôi.”
Nước mắt tôi rơi, tôi không biết phải làm sao.
Những gì anh ấy nói không sai.
Hai trái tim nồng nàn bắt đầu một mối tình mãnh liệt không khó, nhưng điều khó là sự kiềm chế.
Kiềm chế để yêu nhau một cách trưởng thành hơn.
Tạ Dực tựa vào cửa, nói tiếp: “Gần đây anh đang suy nghĩ liệu mình có hơi lạc lõng hay không. Rõ ràng là anh muốn yêu em, nhưng anh lại cứ để em thất vọng. Nếu vì điều này mà mất em, vậy tất cả những gì anh làm trước giờ đều không có ý nghĩa.”
Anh ấy gượng cười và nói: “Đới Cẩn, anh thậm chí không ngừng nghĩ đến cuộc sống không có em.”
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào anh, nói: “Tạ Dực, ôm em.”